Phi Thiên

Chương 2779: Chương 2779: Ngươi cảm thấy lão nhị thế nào? (2)




Hạ Hầu Thác lầm bầm một tiếng, khoanh tay cúi đầu, trầm ngâm hồi lâu sau, chậm rãi nói:

- Tình huống địa thế của tầng năm U Tuyền... Có thể tiêu diệt thám tử ẩn tàng của chúng ta không cho tiết lộ ra ngoài một màn cuối cùng, là chính xác người của chúng ta bại lộ hành tung bị người ra tay hay sao? Sợ là không thể khẳng định! Khu vực rộng lớn như vậy, động tĩnh đánh nhau lớn như vậy, chỉ sợ muốn không hấp dẫn những người khác ngắm nhìn cũng khó. Nếu như thật muốn che giấu một màn cuối cùng, nói cách khác, rất có thể nhằm vào không chỉ là thám tử của chúng ta, có khả năng rất lớn là diệt trừ toàn diện, mà muốn diệt trừ phạm vi lớn như thế, chỉ sợ không phải một vài người là có thể làm được, mà cần có rất nhiều người... Nếu nhiều người như vậy, bày trận cắt đứt tinh linh liên hệ giữa khu vực giao chiến với bên ngoài cũng không có vấn đề gì, kể từ đó, bốn nhà kia thật rất có khả năng cũng không biết chuyện!

Vệ Xu giật mình nói:

- Nếu đúng thật như thế, người nào to gan điều động số đông người động thủ đối phó với người của bốn nhà kia như vậy?

Hạ Hầu Thác cười khà khà:

- Hy vọng không phải tiểu tử kia, nếu không... thì thật là càng ngày càng thú vị! Chờ xem, theo nhà chúng ta không tham gia, nếu như bốn nhà kia thật sự không biết chuyện, thì rất nhanh sẽ liên hệ với chúng ta bên này, còn không liên hệ thì nói rõ bọn họ biết tình huống... Trong vòng nửa canh giờ, tự nhiên sẽ thấy rõ đáp án, không cần gấp gáp!

Vệ Xu khẽ gật đầu, ngay sau đó cười nói:

- Còn là lão gia anh minh, không cho Ương thiêu gia tùy tiện hành động, bằng không nếu thật có kẻ giết người bịt miệng, chỉ sợ Ương thiếu gia cũng khó mà may mắn thoát khỏi!

Hạ Hầu Thác chợt bày ra dáng vẻ tuổi già sức

yếu, nhìn trời thở dài nói:

- Hạ Hầu gia ta đi tới một bước ngày hôm nay, chỉ cần mình không manh động mất bình tĩnh là không sao... cần phải trầm tĩnh hơn!

Trong giọng nói hình như có điều cảm giác, lại tựa như có điều sầu lo, chợt từ từ quay đầu lại hỏi:

- Ngươi cảm thấy lão nhị thế nào?

“...”

Vệ Xu sửng sốt, không nghĩ tới lão gia đột nhiên chuyển đề tài về chuyện này, cái gọi là lão nhị dĩ nhiên là chỉ nhị gia Hạ Hầu Lệnh.

Mà hàm ý trong câu hỏi này đột nhiên làm cho sau lưng Vệ Xu hơi toát mồ hôi lạnh, mơ hồ đoán được lão gia hỏi chính là chuyện hậu sự về sau. Dù sao lão gia tuổi quá lớn, đã đến lúc không thể không cân nhắc chuyện này, nên trong câu hỏi đã bao hàm có ý đánh giá do ai kế nhiệm tiếp chưởng Hạ Hầu gia, điều này làm cho hắn một gia thần biết trả lời như thể nào?

Hắn nhớ phụ thân trước khi lâm chung luôn dặn dò đi dặn dò lại, không nên chọn đội giữa mấy vị Hạ Hầu gia, chỉ nên đứng vững bên cạnh lão gia thì sẽ không xảy ra sai lầm, Lão gia tâm tư kín đáo nên có an bài thế nào tự nhiên sẽ an bài thế đó, người nào kế nhiệm hay người nào không thể kế nhiệm tự trong lòng hiểu rõ. Một khi Vệ Xu hắn biểu lộ ra bất kỳ khả năng hợp ý, vậy thì nói rõ có dấu hiệu không thể khống chế. Hạ Hầu gia đến bước này, không sợ bên ngoài xảy ra vấn đề chỉ sợ bên trong xảy ra vấn đề. Lão gia sẽ không dễ dàng tha thứ người ngoài có dị tâm có thể tiếp xúc đến cơ mật cốt lõi nhất, một khi có dấu hiệu, đó chính là ngày giỗ của Vệ Xu hắn.

- Ngươi biết ta đang hỏi cái gì, thế nào? Khó nói à?

Hạ Hầu Thác Vui vẻ nói khích lệ:

- Nói nghe xem! Có một số việc đứng ở một góc độ khác có lẽ có thể thấy được một số vấn đề ta không nhìn thấy!

Một câu nói đơn giản, trong nháy mắt bức cho Vệ Xu như bước chân trên băng mỏng, nhưng hắn không thể không đáp, đành bảo sao nghe vậy:

- Nhị gia ngực có gò khe, là người hào sảng, xử sự anh minh quyết đoán, chính là long phượng trong đám người!

Hắn chỉ có thể khách quan nói một chút quan sát được công bằng, không xen lẫn bất kỳ cảm giác cá nhân nào.

- Ha ha... Đánh giá rất đúng trọng tâm!

Hạ Hầu Thác khen một câu, lại lắc đầu thở dài: - Có thể đưa ra đánh giá đúng trọng tâm như thế, nói rõ là ngươi biết nhìn người, mà nếu đã biết nhìn người ta cũng không tin ngươi không nhìn thấy một mặt “Tự tin” và “Tàn nhẫn” trên người lão nhị!

Nếu ngài biết rõ, cần gì phải ép ta nói điều này, Vệ Xu cười khổ nói:

- Lão gia yêu cầu quá hà khắc rồi! Đời thứ hai trong những nhà khác nếu bàn về tài cán không có người nào sánh được với nhị gia!

Vệ Xu vẫn như cũ không làm so sánh giữa Hạ Hầu Lệnh với những người khác của Hạ Hầu gia.

- Ta cần so sánh với những nhà khác sao?

Hạ Hầu Thác khinh thường nói một câu, xoay người nhìn cây đại thụ che trời kia, than thở:

- Lão nhị đầu óc và năng lực thật không có gì để nói; theo lý thuyết phần “Tự tin” và “Tàn nhẫn” kia cũng không phải chuyện xấu gì, nam nhân có đủ tố chất về phương diện này là chuyện tốt, lão nhị bất kể đặt ở một nhà nào, đều là hy vọng hưng thịnh trong gia tộc, nhưng phần “Tự tin” và “Tàn nhẫn” này đặt ở Hạ Hầu gia cũng không phải chuyện tốt gì… Ngươi biết vì sao không?

Vệ Xu giả bộ hồ đồ nói:

- Không biết!

Thật ra trước kia phụ thân đã từng nói với hắn.

Bất quá thái độ không muốn dính vào của hắn này lại làm Hạ Hầu Thác mỉm cười, có thể nói rất hài lòng! Bất kể có phải Vệ Xu là đang giả bộ hồ đồ hay không, ít nhất là hắn hiểu rõ chuyện gì có thể nhúng tay chuyện gì không thể nhúng tay, vậy là được rồi! Một lần hỏi này chẳng khác nào là khảo nghiệm và bẫy đối với Vệ Xu.

- Hạ Hầu gia ta là không có năng lực ngồi trên thiên hạ này sao? Hạ Hầu gia ta có thể trợ giúp mấy đời bá chủ, chẳng lẽ còn không có năng lực ngồi trên thiên hạ này? Thật ra phụ thân ngươi từ lúc bắt đầu đi theo phụ thân ta, rồi đến đi theo ta, trong lòng hắn là hiểu rõ, dựa vào thực lực của Hạ Hầu gia hoàn toàn có năng lực này, chỉ là không muốn ngồi lên mà thôi. Tại sao không muốn ngồi lên? Thật muốn ngồi trên vị trí kia, thì hết thảy đều sẽ bày ra công khai, những người phía dưới trên tay nắm chút quyền lợi còn có thể cam tâm chịu thấp kém không thấy ánh sáng hay sao? Sẽ cảm thấy càng vất vả công lao càng lớn đã nhiều năm như vậy, cũng nên đến lúc luận công ban thưởng! Nếu ngươi chưa đủ, thì sẽ ôm lòng oán hận. Ai ai đều muốn chạy đến trước sân khấu công khai với người ta vinh quang làm người trên người kia... đến lúc đó lòng người liền rối loạn, có đối tượng đấu đá bày ra ngoài sáng, thì ai có thể phục ngươi? Mà cơ sở của Hạ Hầu gia dựa vào đặt chân lâu dài cũng sẽ rối loạn!

Nói đến đây, Hạ Hầu Thác thở dài một tiếng, rồi lại cười nói Với Vệ Xu:

- Ta nói với ngươi một chuyện xưa đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.