Phi Thiên

Chương 1134: Chương 1134: Ngưu cư sĩ (2)




Không khí thanh tân, thật là một nơi tốt để tu luyện! Miêu Nghị mở rộng hai cánh tay hít thở sâu một hơi, tâm tình tổn thất trọng bảo rốt cục cũng được hóa giải không ít, mới từ Tiểu thế giới đi tới Đại thế giới không bao lâu đã tìm được nơi an thân, coi như không tệ.

Có nơi ở ổn định rồi, kế tiếp có thể từ từ mưu tính bước kế tiếp.

Đúng lúc này, trên con đường đá nhỏ có hai bóng người hưng phấn chạy nhanh tới, Miêu Nghị vừa nhìn thấy mí mắt liền trực nhảy, tâm tình mới vừa trì hoãn lại hỏng bét.

Hai người vừa tới không phải là ai khác, chính là Bảo Ninh và Bảo Tin, Đức Minh đạo trưởng thật đúng là biết an bài, không an bài ai khác, lại an bài hai người này tới cho Miêu Nghị, nhưng điều này cũng hợp tình lý, dù sao hai người cũng đã quen thuộc với Miêu Nghị.

- Cư sĩ! Đức Minh sư bá An sắp xếp cho hai người chúng ta tới chăm sóc ăn uống hàng ngày cho ngài!

Hai người hưng phấn ôm quyền nói.

Miêu Nghị vừa nhìn thấy hai người đã hận đến nghiến răng ken két, chỉ hận không thể tung một cước đạp hai người xuống núi, hừ lạnh một tiếng chắp tay đi vào trong nhà.

Hai sư huynh đệ nhất thời có chút không giải thích được, hiện tại có chút sợ hắn.

Hai người mới vừa đi tới cửa phòng, bên trong liền truyền đến thanh âm của Miêu Nghị:

- Kêu Đức Minh đạo trưởng đổi hai người khác.

Bảo Ninh đứng ngoài cửa hỏi:

- Cư sĩ, có phải đám vãn bối đã làm sai chuyện gì hay không? Ngài đuổi chúng ta đi như vậy, Đức Minh sư bá sẽ cho rằng chúng ta đã làm sai chuyện.

- . . .

Trong nhà Miêu Nghị hoàn toàn không biết nói gì, bị hai tên này hại cho một vố lớn, vậy mà chịu tức tối lớn như vậy lại không nói ra lời, im lặng một hồi lâu cuối cùng thốt ra một câu:

- Ta đói bụng rồi, đi làm chút gì ăn đi, nếu như làm không dễ ăn, ta dĩ nhiên sẽ đổi người khác.

Hai sư huynh đệ nhìn nhau, cái này thì dễ làm, lập tức nói:

- Cư sĩ chờ một lát!

Chỉ một lát sau, trong rừng trúc liền bốc lên khói bếp, ước chừng sau nửa canh giờ, hai người đã bê một ống trúc và một con gà nướng thơm ngào ngạt đi tới, gõ cửa, đặt bên cạnh Miêu Nghị.

Hai người dùng đũa trúc tách con gà nướng ra, nhất thời một mùi thơm kỳ dị bốc lên, có mấy quả khô đen thùi lùi từ trong bụng gà rơi ra ngoài.

Miêu Nghị hít mũi ngửi, liếc xéo một cái, nhận chiếc đũa đưa tới, gắp một miến thịt đưa lên miệng nếm, phát hiện mùi vị rất ngon, thịt thơm ngọt mềm, lại lấy một ít cơm trong ống trúc nhai nhai, hương thơm tỏa ra, kết hợp ăn cùng với thịt gà, thật sự là ngon không chịu được.

Lại nếm thêm vài miếng, không khỏi khẽ gật đầu nói:

- Mùi vị không tệ, có phải các người thường xuyên. . .

Lời vừa ra khỏi miệng nhìn thấy nụ cười trên mặt hai người, Miêu Nghị lập tức phát hiện lỡ lời, vốn định kiếm cớ đuổi hai người đi . . .

Cuối cùng dùng đũa ăn cơm của mình, lười so đo với hai người này, so đo với bọn họ cũng không có ý nghĩa, mùi vị món ăn hai người đó làm quả thực không tệ, rất ngon!

Ngày tiếp theo, Bảo Ninh và Bảo Tín lại đưa cho Miêu Nghị đạo bào màu xám tro của Chính Khí môn, chuẩn bị đưa Miêu Nghị đi làm quen với hoàn cảnh của Chính Khí môn, cẩm bào trên người Miêu Nghị có chút quá mức chướng mắt.

Miêu Nghị đổi y phục xong cũng cảm giác buồn cười, lão Nhị là hòa thượng, còn mình đảo mắt đã trở thành nửa đạo sĩ.

Ba người ra khỏi tiểu viện, Miêu Nghị bỗng nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến, mở pháp nhãn từ trên đỉnh núi nhìn xuống, mơ hồ nhìn thấy một đám đệ tử Chính Khí môn đang ra sức đánh nhau trong một sơn cốc. Miêu Nghị bất giác chỉ vào hỏi:

- Bọn họ đang làm gì vậy?

Bảo Ninh trả lời:

- Đồng môn đang luyện công.

- A! Ta cũng muốn đi mở rộng tầm mắt, xem một chút không sao chứ?

Miêu Nghị hỏi.

- Cái này không có quan.

Bảo Tín lắc đầu, lúc này hai người dẫn Miêu Nghị tiến về phía trước.

Sau khi ba người đi tới trong sơn cốc, Miêu Nghị đứng giữa sườn núi nhìn thấy một đám nam nữ đạo sĩ cầm kiếm liều mạng đánh giết một hồi, khẽ lắc đầu, cảm thấy chưa ra hình dáng gì, xoay người nói:

- Đi, đi chỗ khác xem thế nào.

Không biết hắn vừa xuất hiện đã lọt vào tầm mắt tất cả mọi người, động tác lắc đầu của hắn đã khiêu khích những người khác, phía dưới có một nữ tử hô lên:

- Phía trên là Ngưu cư sĩ?

Miêu Nghị nghe tiếng ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Nàng kia phất phất tay, một đám đạo sĩ đang đánh giết cũng ngừng lại, chỉ thấy nàng kia tiến lên hai bước lớn tiếng nói:

- Nghe Bảo Ninh và Bảo Tín sư đệ nói, Xà yêu tu vi Hồng Liên tam phẩm ở trên tay cư sĩ ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, không biết chuyện này có thật hay không?

Nghe giọng nói này làm sao có cảm giác bất thiện?

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía hai người bên cạnh, truyền âm nói:

- Hai người các ngươi rất nhiều chuyện, ta có cần học tập các ngươi đi khắp nơi nói chuyện các ngươi hoàn thành nhiệm vụ như thế nào không?

Hai người lúng túng không biết nói gì. Miêu Nghị cẩn thận đánh giá nữ đạo sĩ kia, dáng người bị che lấp trong chiếc đạo bào rộng thùng thình nhìn không ra đẹp xấu, nhưng gương mặt cũng không tệ, đôi mắt sáng to, chính là nhìn có mấy phần ngạo khí, lại truyền âm hỏi:

- Cô gái này là ai?

Bảo Ninh truyền âm trả lời:

- Nữ nhi của Đức Minh sư bá, cũng là cháu gái của chưởng môn, pháp danh Bảo Liên, tu vi đã đạt Hồng Liên cửu phẩm.

- Đức Minh đạo trưởng là nhi tử của chưởng môn?

Miêu Nghị kinh ngạc nói.

Bảo Ninh trả lời:

- Đúng vậy.

Cháu gái của chưởng môn cũng không nên đắc tội! Miêu Nghị cười nói với phía dưới:

- Không thể nào, là Bảo Ninh và Bảo Tín khoác lác thôi, các ngươi tiếp tục luyện công, tại hạ sẽ không quấy rầy.

Trong lòng lại nói thêm một câu, ta bây giờ thật sự là họ Ngưu.

Hắn mới vừa đi được hai bước, Bảo Liên đã lắc mình ngăn ở phía trước, chỉ kiếm nói:

- Vì sao cư sĩ lại xem thường chúng ta như thế, không muốn nói thêm mấy câu sao?

Miêu Nghị cười nói:

- Nam nữ hữu biệt, ta sợ nói nhiều làm người ta hiểu lầm.

- . . .

Bảo Liên há mồm, tức tối nói không ra lời.

- Cáo từ!

Miêu Nghị dẫn hai người định lách qua.

Bá! Bảo Liên đột nhiên cầm kiếm cản lại:

- Cư sĩ không cần nghĩ nhiều, nghe nói Xà yêu tu vi Hồng Liên tam phẩm ở tu sĩ trên tay cũng không đỡ được một chiêu, tu sĩ Hồng Liên Chính Khí môn chúng ta rất ngưỡng mộ. Không biết có thể chỉ giáo mấy chiêu để chúng ta mở rộng nhãn giới?

Miêu Nghị thở dài nói:

- Ta tu vi Hồng Liên thất phẩm đánh thắng một Xà yêu Hồng Liên tam phẩm không phải là chuyện rất bình thường sao? Hơn nữa, không có chuyện chỉ cần một chiêu là thủ thắng, chuyện đó hoàn toàn là Bảo Tín và Bảo Ninh khuyếch đại rồi. Ta và Xà yêu lúc đầu đánh hơn ngàn chiêu, không tin hiện tại ngươi cứ hỏi hai người bọn họ.

Bảo Liên trừng mắt nhìn Bảo Ninh và Bảo Tin, hai sư huynh đệ người nhất thời như sắp khóc, hai người bọn họ tối hôm qua còn đang nói ba hoa chích choè với một đám đồng môn, hiện tại làm như vậy là tự kêu bọn họ tự vả vào miệng mình. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.