Phi Thiên

Chương 2560: Chương 2560: Nhắm mắt làm ngơ (1)




Tâm thái của Phá Quân có thể lý giải được, Khấu Lăng Hư cũng không quan tâm, phát giác được có người đi đến đằng sau Doanh Cửu Quang, ánh mắt khẽ động liếc đến, phát hiện sắc mặt Doanh Cửu Quang rõ ràng trầm xuống, ngón tay nắm lấy ly rượu rõ ràng nhanh chóng biến thành đột ngột dùng lực.

Doanh Cửu Quang cũng nhanh chóng nhìn Khấu Lăng Hư một cái, nhìn thấy Khấu Lăng Hư nâng chén với người bên cạnh, bộ dạng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bầu không khí náo nhiệt trong đại điện nhanh chóng bị áp chế rất nhiều, Thanh Chủ ngồi trên cao rõ ràng đã phát giác ra cái gì đó không đúng, liên tục có người ra vào thông báo động tĩnh gì đó bên tai các đại thần thực sự quá rõ ràng rồi, muốn không nhìn ra gì đó cũng khó.

Thân Lộ, Nguyên Soái Lạc Mãng đang ngồi đứng dậy chắp tay với Thanh Chủ tạm thời rời chỗ.

Phá Quân nghiêng đầu liếc mắt với Hoa Nghĩa Thiên, Hoa Nghĩa Thiên cũng lập tức đứng dậy, không chào hỏi bất kỳ người nào, bao gồm cả Thanh Chủ trực tiếp rời đi.

Khóe miệng Thanh Chủ cong lên, biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn có gì đó liên quan trực tiếp đến Lạc Mãng, nghiêng đầu nhìn một cái phát hiện Thượng Quan Thanh không ở bên cạnh, muốn hỏi tình hình cũng không tiện, ánh mắt quét nhìn về phía Phá Quân ở bên dưới, từ phản ứng vừa rồi của Phá Quân có thể nhìn ra, chắc chắn là biết chuyện.

Phá Quân đang muốn truyền âm bẩm báo, lại thấy Thượng Quan Thanh leo lên bậc thềm đi đến bên cạnh Thanh Chủ, cố gắng kiềm chế, biết không cần mình nhiều chuyện.

- Bệ hạ, Ngự Điền bên đó xảy ra chút chuyện... - Thượng Quan Thanh truyền âm kể lại tình hình mình lấy được.

Sau khi nghe xong, Thanh Chủ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng trong lỗ mũi, tỏ ý đã biết rồi, chậm rãi bưng ly rượu lên, đánh giá phải ứng của mọi người ở đây.

Cao Quán và Tư Mã Vấn Thiên ngoảnh mặt làm ngơ một lát, rất có ăn ý cùng lúc nâng chén lên quay đầu lại kính rượu từ xa, bộ dạng đã hiểu rõ trong lòng, rõ ràng là cũng nhìn ra gì đó rồi.

Theo sự lan rộng của tin tức, bầu không khí bên trong đại điện càng lúc càng cổ quái, có người mỉm cười, có người cười lạnh, có người ngoài cười nhưng trong không cười, có người trầm mặc không nói, đều đợi sự việc được công khai.

Không bao lâu, Doanh Cửu Quang đứng lên, chắp tay với Thanh Chủ một cái, tỏ ý có việc cần tạm thời cáo lui.

Khai khỏi đại điện, trực tiếp ra khỏi Ly Cung, lúc này đã không cần làm bộ làm tịch nữa, khuôn mặt đã đem lại, nhìn thấy Tả Nhi đang đợi ở bên dưới một gốc cây đại thụ bên ngoài Ly Cung.

Hôm nay có thể ra vào Ly Cung đều là gia quyền của các đại thân, nô tài của các đại thân không có tư cách vào.

Vừa gặp mặt, Doanh Cửu Quang đã trực tiếp hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi nói đã sắp xếp thỏa đáng rồi sao? Không phải ngươi nói là đã cho Huy Nhi pháp bảo chế thắng động vào tay là chỉ thắng không thua sao? Không phải ngươi nói cho dù không thể mười phần chắc chín làm được, cũng chỉ là một đám tiểu bối không biết gì nhiều lắm là bị khiển trách một trận sẽ không có chuyện gì sao?

Từng tiếng chất vấn bao hàm lửa giận khiến Tả Nhi hiếm khi lộ mặt hoảng hốt, thực sự là có nổi khổ khó nói.

Chuyện là bà ta ở phía sau bày kế, theo lý mà nói thì là vạn vô nhất thất (không có chút sơ hở nào), bà ta cũng đích thực là có cho pháp bảo tuyệt đối có thể trừng trị được Ngưu Hữu Đức. Vừa động thủ chắc chắn sẽ đẩy Ngưu Hữu Đức vào chỗ chết, ngay cả đối tượng gây chuyện cũng tìm giúp Doanh Huy xong rồi, bất kể là Ngưu Hữu Đức có thể nhẫn nhịn được không cũng nhất định sẽ phải động thủ, sau khi sự việc xảy ra cho dù là một đám tiểu bối quần áo lụa là vì một nữ nhân mà ghen tuông ra tay cũng chỉ là ngộ sát mà thôi, ngược lại một đám tử đệ ăn chơi trác táng cũng không làm ít đi mấy chuyện tương tự.

Mà quyền quý bị cuốn vào nhiều như vậy, pháp luật cũng không trách được đám đông. Thiên Đế cùng lắm cũng chỉ đem đám tiểu bối đó trừng phạt một lần rồi thôi, không thể nào giết hết toàn bộ được.

Hơn nữa, Thiên Đế chưa chắc đã muốn nhìn thấy Ngưu Hữu Đức còn sống rơi vào trong tay Khấu gia, chỉ là Thiên Đế sẽ không dễ gì làm ra việc này, quay về cho dù Khấu Lăng Hư dưới cơn thịnh nộ không muốn vì một người chết không tiếc trả giá tìm người gánh trách nhiệm, trách nhiệm chủ yếu cũng không đến đầu Doanh Huy được, người chịu trách nhiệm chủ yếu đã tìm xong rồi, Lạc Quy chịu tội thay đó cũng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi. Khấu Lăng Hư thực sự muốn bức Lạc Quy, vậy sẽ phải đối mặt với Lạc Mãng và Quảng Lệnh Công sau lưng Lạc Mãng.

Cho dù tìm tới gây chuyện, sau đó động thủ, việc đơn giản như vậy, làm sao có thể thất thủ chứ? Thất thủ rồi cũng là một đám tiểu bối bị mắt một trận rồi chịu chút trừng phạt mà thôi, thật tình sẽ không có chuyện gì, các đại thần cũng sẽ không bắt đám tiểu bối không có tiền đồ này không trả, bởi vì không thả cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì, nếu như phái kiện tướng đắc lực ra tay, vậy chắc chắn có người sẽ nhân cơ hội chét chết ngươi, sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Nhiều lấn tính toán qua, sự việc rất đơn giản, sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng bà ta ngàn tính vạn tính lại không tính đến Ngưu Hữu Đức sẽ lấy Ngự Điền làm cái cớ, không ngờ một đám ngu xuẩn này ngay cả cái bẫy đơn giản nhất cũng không nhìn ra được, chính là bị Ngưu Hữu Đức dụ cho chạy vào trong cái bẫy của hắn, càng không ngờ được là, Ngưu Hữu Đức này lại hung ác như vậy, lại dám ở vào thời điểm này ngang nhiên đại khai sát giới một đám tử đệ quyền quý, bà ta cũng không biết phải nói gì cho tốt đây!

Bà ta rất muốn hỏi Doanh Huy đã chết kia, ngươi ngoại trừ lăn lộn ăn uống chờ chết ra còn có thể làm gì được? Ngay cả lâm trận đơn giản như vậy cũng không có năng lực ứng biến, ngay cả cái thòng lọng như thế cũng có thể tự chui vào sao? Chui vào rồi cũng có thể phát hiện không đúng mà, phát hiện không đúng rồi vẫn có thể không cảnh giác sao? Lại có thể bị người khác làm thịt dễ dàng như vậy sao?

Việc được an bài thuận lợi như vậy cũng có thể làm thành như thế! Bà ta cũng coi như hiểu rõ rồi, đám công tử ăn chơi trác táng này căn bản không động tay được vào Ngưu Hữu Đức ở trước mặt Ngưu Hữu Đức đã trải qua phong ba bão táp ngay cả tư cánh làm đối thủ của hắn cũng không có, ý vào gia thế bối cảnh ăn uống vui đùa ức hiếp người bình thường còn được, còn làm chính sự thì căn bản là không thể sử dụng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.