Phi Thiên

Chương 1278: Chương 1278: Nhân vật chính đến. (Hạ)




Miêu Nghị hỏi:

- Không có từ chối tiếp khách?

- Không có, vẫn kinh doanh như trước.

Người nọ lắc đầu.

Miêu Nghị phất phất tay, ý bảo đối phương rời đi, hắn đóng cửa lại.

Hùng Uy đang đả tọa trên giường, bất đắc dĩ một tiếng:

- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi đang làm trò quỷ gì?

Miêu Nghị vẫn cười mà không nói, hắn không có biện pháp lôi kéo bốn lão quái này, Phong Huyền mời bằng hữu khắp thiên hạ, vạn nhất có người hắn không ngăn cản được, không có mấy người trấn bãi sao nói qua.

Xem bộ dạng mấy lão quái luyện hóa tiên quả rất nhanh. Một ngày ném vào miệng không ít, không giống hắn mất năm ngày luyện hóa một quả.

Ngày kế tiếp, chủ nhân gian phòng lại báo cáo tình huống với Miêu Nghị một lần liền rời đi, Ưng Vô Địch không kiên nhẫn, hắn đi tới bên cạnh Miêu Nghị và nói:

- Lão Ngũ, có gì đẹp chứ, tại sao cứ luôn đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài?

Đúng lúc này có hai thân ảnh phá không bay vào trong khách sạn, Ưng Vô Địch nhìn thấy liền lên tiếng:

- Bạch Băng Dương và Trường Thiên cũng tới, thật sự cho họ Phong mặt mũi nha.

Miêu Nghị nhìn sang, chính là Nam Cực lão tổ và Bắc Cực lão tổ.

Ba người Hùng Uy nghe xong cũng vọt tới cửa sổ nhìn ra ngoài.

Thì ra bắt đầu từ hôm nay không ngừng có người từ bốn phương tám hướng bay tới, bốn lão yêu quái bắt đầu đến gần cửa sổ xem là người nào, có người bốn lão quái biết, có người không biết, có thể thấy Phong Huyền giao hữu rộng lớn, quả nhiên danh bất hư truyền.

Miêu Nghị chỉ chú ý tới bà chủ thỉnh thoảng bước ra chào hỏi khách nhân, trong nội tâm không thoải mái chút nào.

Đêm đó Miêu Nghị đứng tại cửa sổ không rời một tấc, hắn vẫn chờ đến hừng đông, hôm nay là đầu tháng chín!

Mặt trời vừa xuất hiện, một tia sáng vàng rực bao phủ khách sạn Phong Vân, bên phía khách sạn có tiếng hoan hô và tiếng chiêng trống thật lớn, Miêu Nghị nhìn nhìn nam tử mặt hỉ phục bay tới, không cần nhìn thấy chính diện, hắn chỉ nhìn một nam một nữ bên cạnh tên nam tử kia mà thôi.

Phục Thanh hừ lạnh, nói:

- Nhân vật chính đến, Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh tự mình hộ tống.

Miêu Nghị xiết chặt nắm đấm trong tay áo.

Hai sư thúc của Phong Huyền trực tiếp đáp xuống sân thượng của khách sạn, phía dưới có một đám người bay lên chúc mừng.

- Đa tạ đa tạ!

Phong Huyền mỉm cười chắp tay cảm tạ người chung quanh, hắn lại sải bước đi đến căn phòng nhỏ, sắc mặt rạng rỡ như người vừa trúng cử trạng nguyên, tăng thêm bộ dáng anh tuấn, khí độ của hắn trở nên phi phàm trong mắt mọi người.

Ai ngờ thợ đá lại ngăn ở trước cửa không cho hắn tiến vào một bước, mọi người sững sờ.

Phong Huyền giật mình, hắn vươn tay vỗ vai thợ đá, cười nói:

- Nhiều năm ta không có mặt, các ngươi vất vả!

Cửa phòng mở ra, bà chủ mặc váy dài thướt tha màu thanh thiên xuất hiện, búi tóc vẫn mang trâm gài tóc hình con bướm, nàng quát lớn:

- Thợ đá!

Lúc này thợ đá mới nghiêng người thối lui, bà chủ chậm rãi đi xuống bậc thang, đối mặt với Phong Huyền.

Phong Huyền dò xét bà chủ một lúc, bà chủ eo nhỏ ngực lớn, trước sau lồi lõm tư thái thướt tha, tăng thêm dáng vẻ vũ mị đoan trang, trái tim hắn đập thình thịch.

Tuy hắn bị nhốt trong Đại Ma Thiên cũng thường gặp bà chủ nhưng tâm tình lúc đó rất khác, vừa nghĩ tới vưu vật như thế sẽ trở thành nữ nhân của mình, cũng cùng chung chăn gối, lại nghĩ chính nàng sẽ là người cởi áo nới dây lưng cho mình hằng ngày, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, năm đó không tới tay, rốt cuộc mộng tưởng sắp hoàn thành.

Hắn tiến lên, hô một câu thâm tình:

- Tiểu Thu!

Hái giang hai tay ra muốn ôm nàng vào lòng.

Bà chủ lại lui ra sau một bước và nâng tay ngăn cản, cự tuyệt đối phương ôm mình, mỉm cười nói:

- Rốt cuộc ngươi cũng đi ra!

Muốn ôm không cho ôm, Phong Huyền cho rằng có nhiều người nên đối phương xấu hổ, hắn thả tay xuống muốn nắm tay nàng, ai ngờ bà chủ lại lui về phía sau một bước tránh tiếp xúc thân mật.

Lúc này nho sinh, đầu bếp và thợ mộc đang đứng trên sân thượng cũng nhíu mày không thích.

Phong Huyền sững sờ, hắn vẫn cho rằng nhiều người nên nàng thẹn thùng nên cũng thôi, nho nhã tươi cười lên tiếng:

- Đúng vậy! Rốt cục đã đi ra! Tiểu Thu vẫn còn trẻ trung xinh đẹp như thế, phong thái càng hơn năm xưa, mà ta...

Hắn đưa tay chỉ vào tóc mai hai bên tai.

- Sớm thêm tóc bạc, đã già, nhiều năm trôi qua, ngươi thật khổ!

Nhắc đến việc năm đó, vẻ mặt bà chủ rất phức tạp, cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phong Huyền, năm xưa hắn ngọc thụ lâm phong, khôi hài dí dỏm, tinh thông cầm kỳ thư họa, cũng học thức uyên thâm, vãng lai kỳ nhân dị sĩ, bằng hữu khắp thiên hạ, cao đàm khoát luận hứng chí bừng bừng, tu vi cũng hơn xa mình, nàng cho rằng đã tìm được nam nhân mà mỗi nữ nhân đều mơ ước, nhưng mà thực tế rất tàn khốc, sau một hồi mưa gió cũng bộc lộ tất cả che dấu, nàng cũng chính thức nhận ra nam tử trước mặt là dạng người gì.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh! Bà chủ gượng ép cười nói:

- Vài sợi tóc bạc mà thôi, đi ra là tốt rồi.

- Đúng vậy! Đi ra là tốt rồi, cuối cùng không uổng công ngươi chờ đợi bấy lâu.

Phong Huyền phất tay, hắn nói rất tình cảm:

- Chính tại nơi này, năm đó ta thiếu nợ nàng tại nơi này, hôm nay ta sẽ đền bù toàn bộ.

- Tốt!

Có người dẫn đầu la lớn, đám người chung quanh cũng hưởng ứng theo, ngay cả khách trong khách sạn cũng chạy ra tham gia náo nhiệt.

Nho sinh, đầu bếp, thợ mộc, thợ đá không quan tâm đến đám người này, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn phía, bộ dáng phục tùng mọi việc.

Từ trong gian phòng nhìn ra ngoài, Ưng Vô Địch cười nói:

- Rắn chuột một ổ, mò mẫm ồn ào cái gì?

Miêu Nghị đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm vào bà chủ, hắn thấy nàng đang nhìn Phong Huyền mặc hỉ phục màu đỏ. Sau lưng Phong Huyền là một đám người, hắn chỉ chú ý tới trâm gài tóc hình con bướm trên đầu bà chủ, hắn mở pháp nhãn nhìn chằm chằm.

Sau khi tiếng ồn ào qua đi, bà chủ bình tĩnh lên tiếng:

- Chuyện đã qua, làm sao có thể đền bù.

Phong Huyền gật đầu thở dài:

- Đúng vậy! Thời gian mấy vạn năm, chuyện này đã là quá khứ, hôm nay ta mời bằng hữu khắp thiên hạ đến cổ động chính là muốn mọi người tận mắt nhìn thấy khởi đầu mới của chúng ta! Tiểu Thu, ta đã được gia gia đồng ý, gia gia muốn tổ chức hôn sự của chúng ta tại Vô Lượng Thiên thật vinh quang, quá khứ cứ để nó trôi qua, không cần chờ đợi, không cần chia lìa, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ!

Hắn vươn tay ra.

Bà chủ không cầm tay hắn, thản nhiên cười nói:

- Phong Huyền, ngươi đi ra được một thời gian rồi, lúc ra ngoài cũng không thấy ngươi báo một tiếng, hiện tại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, mặc kệ ta có đồng ý hay không, ngươi đã an bài và bố trí mọi thứ xong cả rồi, chẳng lẽ ngươi chắc chắn ta nhất định đi theo ngươi? Tại sao ngươi có tự tin lớn như thế?

Nàng nói xong liền giơ tay chỉ vào lụa hồng và giấy đỏ dán chung quanh, ngụ ý ngươi làm như vậy có phải quá bá đạo hay không?

Mọi người cảm thấy lời này không đúng nhưng không biết không đúng ở điểm nào, không ít người cười ha ha, cho rằng Phong Huyền không trưng cầu ý nàng nên nàng giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.