Mang thân nằm trong vòng quy tắc, không thể không tuân pháp chỉ, vì thế Miêu Nghị lại mạo hiểm đến tính mạng, ra khỏi khách điếm vào lúc Lưu Vân Sa hải hỗn loạn nhất này, đến thương hội, tìm An Chính Phong trấn giữ thương hội ở nơi này.
Vừa thấy mặt, Miêu Nghị liền cung kính nói:
- An chưởng quỹ, xem như ngươi lợi hại, nói đi, lại muốn ta đi chịu chết như thế nào?
An Chính Phong ha ha cười nói:
- Thủ hạ tốt như vậy, ta làm sao để cho ngươi chịu chết, thủ hạ có năng lực có lúc so sánh với tu vi cao còn trọng yếu hơn, ai cũng muốn hết. Ta thương lượng với ngươi chuyện này, có nguyện ý thoát khỏi thế lực địa phương đến thương hội phát triển hay không? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi đến thương hội.
Đây là muốn chiêu mộ Miêu Nghị rồi vậy.
Lão tử ước gì né ngươi xa một chút, gặp ngươi sẽ không có chuyện gì tốt! Miêu Nghị cười lạnh trong lòng. Hắn dĩ nhiên biết An Chính Phong không phải kéo hắn đến hưởng phúc, mà là muốn dùng hắn làm việc, làm việc tại cái địa phương Lưu Vân Sa hải quỷ quái này, không cẩn thận một chút thì có khả năng bị chết ngay cả tro cũng không còn, tự nhiên sẽ không đáp ứng:
- An chưởng quỹ, ta không có thói quen làm chuyện lén lén lút lút. Ta thậm chí còn quen với chuyện đường đường chánh chánh trấn thủ một phươngcho Tiên Thánh. Ta muốn biết ngươi rốt cuộc lại muốn ta đi thi hành nhiệm vụ gì?
An Chính Phong cười nói:
- Nhiệm vụ lần này của ngươi rất an toàn! Xem ra tình huống của Lưu Vân Sa hải giờ này ngươi cũng biết rồi. Rất hỗn loạn! Bởi vì U Minh Long Thuyền xuất hiện, năm nước khác cũng bắt đầu tham gia rồi. Sở dĩ cần phải có ngươi nằm vùng ở Phong Vân Khách Sạn, dò la thu thập tin tức.
Miêu Nghị ngạc nhiên,
- Chỉ có chuyện này?
An Chính Phong gật đầu:
- Chính là chuyện này.
Miêu Nghị hồ nghi hỏi:
- Chuyện dẫn dụ sát thủ không cho ta làm nữa hay sao?
An Chính Phong nghiêm mặt nói:
- Dĩ nhiên tiếp tục! Nhưng mà rất hiển nhiên, đối phương lâu như vậy không hạ thủ ắt là đã cảnh giác đến điều gì đó rồi. Càng cố ý dẫn dụ, ngược lại khả năng càng hoàn toàn ngược lại. Do đó ngươi chỉ cần nằm vùng ở khách điếm, đồng thời nhân tiện thi hành nhiệm vụ dẫn dụ là được. Khi đối phương cho rằng chúng ta buông lỏng cảnh giác, có khả năng sẽ tìm cơ hội hạ thủ. Ngươi phải nhớ kỹ một chuyện, khi ngươi rời khỏi khách điếm, nhớ ở phía bên ngoài cửa sổ trước phòng người, trước khi đi trong vòng nửa canh giờ đặt hay treo cái gì đó làm tín hiệu, người của chúng ta tự nhiên sẽ tiến hành âm thầm bảo vệ ngươi lúc đi ra. Nếu không ai cũng không có khả năng bảo đảm có lúc nhìn lầm hay sơ xót, vạn nhất lúc ngươi đi ra ngoài người của chúng ta không chú ý tới. Vậy ngươi gặp nguy hiểm thì phiền toái rồi.
Nghe có bảo vệ chu đáo, Miêu Nghị an tâm không ít, mới lúc nãy trên đường tới đây đều nhất mực lo lắng đề phòng. Bất quá hắn vẫn kỳ quái hỏi:
- Tìm hiểu tin tức tìm ai không làm được, tại sao phải tìm ta?
An Chính Phong vui vẻ nói:
- Bởi vì ngươi có năng lực, sở dĩ cần phải trọng dụng.
Miêu Nghị liếc mắt:
- An chưởng quỹ lại đùa với ta rrồi. Ta có năng lực gì chứ? Nếu như dò la thu thập tin tức coi như là trọng dụng, vậy sự trọng dụng ấy thật đúng là không dám nhận.
An Chính Phong cười lắc đầu nói:
- Gặp 'Nhất Oa Phong' mà có thể một mình thoát thân thì chỉ có một mình ngươi làm được thôi? Thời điểm 'Mẫu Đan' sát thủ ám sát cũng chỉ có ngươi còn sống trở lại đúng không? U Minh Long Thuyền cũng là do ngươi tìm được. Trong Tinh Túc Hải Kham Loạn hội, ngươi cũng từ trong 18 vạn tu sĩ đánh ra ngoài. Nhiều sự trùng hợp như vậy cộng lại chẳng lẽ vẫn chưa thể nói rõ năng lực của ngươi? Ngoài ra còn có một chuyện, nghe nói ngươi và Vân Tri Thu của Phong Vân Khách Sạn quan hệ không tệ. Hai người còn từng uống rượu với nhau nữa đúng không?
- Ách...
Miêu Nghị sửng sốt, nghĩ lại nghĩ tới ngay cái tên Bạch y nhân, nhất định là tên kia lắm mồm. Lắc đầu nói:
- Là từng uống qua một lần rượu, nhưng cũng chưa nói là có quan hệ gì. An chưởng quỹ hỏi cái này để làm gì?
An Chính Phong cười híp mắt nói:
- Ta nghe nói hiện tại Phong Vân Khách Sạn đầy ngập khách, rất nhiều người đều không có phòng ở, ngươi lại có biện pháp tiến vào Phòng tạp vật của khách điếm, có chuyện này hay không?
Nói đến Phòng tạp vật, Miêu Nghị cũng nhớ tới sự tình trống trải nhìn lên trên lầu, ngượng ngập luống cuống, hai tay xua ra, than thở nói:
- Đây không phải là không có biện pháp gì sao, ta dù sao cũng phải tìm một địa phương an toàn để đặt chân chứ, đành phải nghĩ hết biện pháp để mưu tìm một nơi sống yên ổn, hay là có gì không ổn?
- Thỏa! Quá thỏa!
An Chính Phong hai mắt tỏa sáng đứng lên, chuyển hai vòng vòng quanh Miêu Nghị, quan sát đánh giá hắn từ trên xuống dưới không ngừng, khiến Miêu Nghị có chút rợn cả tóc gáy. Lão già này sau đó mới chậc chậc lên tiếng:
- Bất luận ở đâu, cái cần chính là cái có thể nghĩ hết biện pháp để đi đến mục đích của ngươi. Tiểu tử, đừng làm ở chỗ khác nữa, đến thương hội đi!
- Không phải là ở trong cái phòng chứa tạp vật sao? An chưởng quỹ, có cần ông kích động như vậy không?
- Người khác đều chen lấn không vào được, chỉ có ngươi là chen được vào, điều này còn không nói rõ vấn đề sao?
...
Miêu Nghị không nói nên lời, xua tay cự tuyệt:
- Nói chuyện chính, muốn ta tìm hiểu tin tức gì? Cái địa phương này ta ở mà cảm thấy chán ngán lắm rồi, sớm xong chuyện sớm đi cho rồi.
- Bối cảnh của Vân Tri Thu ngươi chắc biết rồi chứ?
An Chính Phong hỏi ngược lại.
- Biết đại khái chút chút, cháu gái của Vân Ngạo Thiên, cháu dâu của Phong Bắc Trần thôi mà.
Nói đến đây, Miêu Nghị có chút kỳ quái hỏi:
- Ngươi quan tâm đến nàng ta làm cái gì? Hay là già rồi mê sắc nhìn trúng nàng ta? Ngươi nếu thật sự có hứng thú, ta có thể giúp tác hợp một chút hai ngươi. Quan hệ giữa ta và nàng ta tuy rằng không được tốt lắm, nhưng vẫn là có thể nói chen mấy câu. Ngươi nếu như cấp trước cho ta ít tiền để chạy chân bà mối này, ta khẳng định làm hết sức.
An Chính Phong nghe vậy bật cười ha hả, vỗ bả vai Miêu Nghị nói:
- Diễm phúc bực này ta hưởng không được. Ta thật ra thì muốn đồng ý, chẳng qua là Vân Ngạo Thiên cùng Phong Bắc Trần bên đó không liều mạng với ta không được. Ta đánh không lại hai người bọn họ đâu. Cơ hội hay là để lại cho những người tuổi trẻ như các ngươi đi. Bất quá cái ta cần chính là ngươi có thể thỉnh thoảng nói với nàng ta vài câu. Bảo ngươi đi dò la không phải là tin tức gì khác, mà chính là theo dõi Vân Tri Thu cho ta, tận lực nghĩ biện pháp tiếp cận nàng ta, theo dõi nhất cử nhất động của ả.
Miêu Nghị cả kinh:
- Theo dõi nàng ta làm gì?