Phi Thiên

Chương 2945: Chương 2945: Nữ nhân này giao cho bần tăng (2)




Thế nhưng nàng không thể không thừa nhận, mình ở Cực Nhạc giới nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một hòa thượng anh tuấn như vậy. Đặc biệt là sự thánh khiết khó miêu tả kia, làm cho chính nàng sinh ra cảm tình.

Trong lòng không ngừng tự hỏi bản thân là sao vậy? Ngay lúc này lại nhớ đến lời nói của Thiên Ma Vũ.

Hết thảy những cao tăng trước lúc đắc đạo đều có dây dưa với các loại ma chướng. Tâm Ma khó phá, thiên ma nữ cũng là một trong những ma chướng, dùng nhan sắc để dụ dỗ.

Mà vốn Thiên Ma Vũ năm đó phải ở Nam Mô Môn để cho đệ tử lịch kiếp ma chướng đấy đấy, tâm ma không phá được khó được như thế.

Ngọc La Sát mơ hồ đã hiểu rõ, một khi chính thức gặp được cao tăng đắc đạo, nàng tu luyện Thiên Ma Vũ chính tông sẽ có phản ứng. Thiên Ma Vũ càng tinh thâm thì khoảng cách càng gần với thiên ma nữ, lại càng dễ dàng kích thích nàng sinh ra phản ứng trên phương diện này.

Đương nhiên, nàng không biết đây có phải là tự mình an ủi mình hay không.

Cuối cùng, Bát Giới đứng trước mặt nàng mỉm cười, thanh nhã như đóa hoa sen, an ủi nhân tâm, khí chất đó càng làm cho tim Ngọc La Sát đập nhanh, bốn mắt nhìn nhau.

- A di đà phật, nghe nói nữ tu sĩ cũng là đệ tử Phật Môn.

Bát Giới chắp tay trước ngực hành lễ. Bàn tay Ngọc La Sát đang bóp chặt đóa hoa dại cũng chắp ở trước ngực, khom người trả lễ

- Là người đồng đạo với đại sư. Tình huống này là thế nào?

Miêu Nghị nhìn thấy tình huống bên này có chút nhức răng. Ngọc La Sát làm thế nào lại trở nên có lễ phép rồi.

Ngọc La Sát thả tay xuống lại liếc mắt nhìn về phía Miêu Nghị, hỏi:

- Đại sư là muốn vì Ngưu Hữu Đức mà muốn Kim Cương Hàng Ma diệt trừ ta sao?

Bát Giới mói:

- Nữ tu sĩ là ma sao?

Ngọc La Sát một mực phủ nhận:

- Không phải.

Bát Giới nghe vậy lại hỏi:

- Không phải là ma làm sao lại vừa nhắc đến Kim Cương Hàng Ma?

Ngọc La Sát đáp:

- Lúc ấy ta thấy đại sư táo bạo như sấm, muốn cầm kiếm giết chết ta? Chẳng lẽ ta nhìn nhầm sao?

Bát Giới nói:

- Có chính là không, không chính là có.

Ngọc La Sát vội nói:

- Muốn chém, muốn giết, muốn lột da róc thịt xin cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được. Đại sư cần gì cần phải nói đến những tín đồ này với ta chứ.

Bát Giới chắp tay trước ngực nói:

- A di đà phật, đã biết sinh tử là một ý niệm của ta, chẳng lẽ còn chưa thể buông bỏ?

Ngọc La Sát sững sờ, nghĩ thầm đúng là như vậy, dù sao đối phương cũng có thể tùy thời đưa nàng vào chỗ chết, nàng còn cái gì nữa mà lo lắng nữa đây?

Triệt để nghĩ thông suốt rồi, thể xác và tinh thần lập tức cũng lỏng, nàng lần nữa đáp lễ nói:

- Tạ ơn đại sư chỉ điểm.

Bát Giới không nói thêm gì nữa, quay người trở về cạnh Miêu Nghị. Miêu Nghị vội hỏi hắn:

- Ngươi nói cái gì với nàng vậy?

- Không có gì, chỉ nói vài câu mà thôi.

Bát Giới nói xong rồi lấy ống trúc trên người mình xuống, mở nắm ngửi một cái, tiện tay vứt đi, lại gỡ đống thịt khô trên thân Miêu Nghị xuống, cầm lên nhìn một chút cũng tiện tay ném đi.

- Ài.

Miêu Nghị dự trữ lương thực còn chưa rèn được thói quen ở nơi này, vội vươn tay ra, vẻ mặt không đành lòng, muốn lấy lại.

Bát Giới ấn tay hắn xuống, nói:

- Đã đến địa bàn của bần tăng sao có thể cho ngươi ăn cái này?

Lại khoát khoát tay, gọi Miêu nghị trở lại trong đình, đá đá cái thùng gỗ.

- Mới lạ vô cùng, ta mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần.

Miêu Nghị nhìn hai con cá trong thùng một chút, lại nói:

- Chưa đủ ăn.

- Nói hay.

- Bát Giới cầm thanh kiếm vắt ngang trên thùng gỗ, đi ra khỏi đình. Một tay vừa nhấc kiếm, một tay vừa dựng chưởng ở trước ngực.

Rất nhanh, một con chim ưng đang bay lượn trên không trung đã bay quanh vài vòng trên đỉnh đầu Bát Giới, sau đó đáp xuống trước mặt hắn. Sau đó nó giống như nhận thấy điều gì đó kinh hãi, muốn vỗ cánh bay đi, thế nhưng Bát Giới đã một kiếm đâm chết con chim ưng kia ngã trên mặt đất.

Cùng một cách làm, rất nhanh có hai con thỏ rừng không biết chui từ chỗ nào ra, sốt sắng chạy đến ngồi xổm dưới chân Bát Giới, kết quả cũng giống kết cục của con chim ưng, đều bị Bát Giới chém bay.

Miêu Nghị không phản bát được, mà Ngọc La Sát ở cách đó không xa cũng há hốc mồm.

Bát Giới lại vẫy vẫy tay gọi Ngọc La Sát. Ngọc La Sát do dự một chút, cuối cùng vẫn đi đến, cũng không dám đến gần, nàng có chút sợ hãi thanh kiếm trong tay Bát Giới, lo lắng nó cũng sẽ phóng đến trên người mình.

Ai ngờ, còn chưa đợi nàng mở miệng định hỏi gì thì Bát Giới đã ném thanh kiếm trong tay đến trước người nàng. Sau đó tay xách những con vật trên mặt đất lên nói:

- Hai người các ngươi cũng đã đói bụng rồi, làm sạch sẽ chút rồi nướng ăn.

Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào trong đình, lại xách thêm chiếc thùng gỗ bước ra:

- Còn có hai con cá.

Miêu Nghị lại nhìn chằm chằm thanh bảo kiếm trước mặt Ngọc La Sát. Ngọc La Sát cũng nhìn chằm chằm thanh kiếm kia.

Cuối cùng, Ngọc La Sát xách kiếm ở trong tay, lại nhặt lên mấy món dân dã, lúc đi qua đình lại xách thêm một thùng gỗ, đi đến bên hồ ngồi xổm xuống bắt đầu làm thịt.

Miêu Nghị quả thật cho rằng là mình nhìn nhầm rồi, từ khi nào Ngọc La Sát đã trở nên nhu thuận nghe lời như vậy? Rõ ràng bảo cái gì thì làm cái đó, không biết phản đối, ý kiến gì hay sao?

- Tại sao ngươi lại giao thanh bảo kiếm cho nàng hả?

Miêu Nghị quay đầu trầm giọng nói.

- Lúc quay lại bảo nàng ta trả lại là được rồi.

Bát Giới vẻ mặt không sao cả, cúi người mở sàn nhà, lấy từng ống trúc ra ngoài:

- Đây là rượu trái cây, mấy con khỉ trong núi cất đây, mùi vị cũng được, lấy đi, uống xong lại để mấy con khỉ kia mang đến.

Sau đó lại lấy mấy bao vải dâu ra, đặt lên sàn nhà, sau khi mở ra thì ném một bộ quần áo ở bên trong cho hắn:

- Ngươi bẩn không nói nổi nữa rồi, đi tắm đi.Quần áo khác ta cũng không có, ta chỉ mang tăng bào thôi. Nếu như ngươi không thích, lúc quay lại ta chặt đứt hai vòng tay trừ vật rồi nhìn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.