Nhìn bộ dạng gấp gáp của Thanh Chủ, Tư Mã Vấn Thiên có phần há hốc mồm, hắn còn đang đợi Thanh Chủ chỉ thị, ai ngờ Chiến Như Ý vừa xảy ra chuyện, có vẻ như lập tức biến hắn thành không khí, đến cùng là nữ nhân trọng yếu còn là thiên hạ trọng yếu a!
Hắn không nghĩ thông, hậu cung nhiều giai lệ tuyệt sắc như vậy, tư sắc vượt xa Chiến Như Ý đếm cũng không hết, dạng gì mà không có, cần gì phải chăm chăm vào mỗi mình Chiến Như Ý, vì một người Chiến Như Ý đã gây chuyện đến mức đường đường Thiên đế là người thường cư Ly cung, đã thành chuyện cười cho thiên hạ, liệu có đáng được không?
Thanh Chủ vừa dứt lời, một tay thúc đẩy Thượng Quan Thanh, khiến hắn loạng choạng gần ngã.
Thượng Quan Thanh không dám do dự, giơ lên tinh linh trong tay, vội vàng truyền đạt ý chỉ.
Trên thực tế nếu bên kia phải chờ đến bên này hồi âm, sợ rằng mang sống Chiến Như Ý đã không giữ được, may mà thủ tướng bên kia quyết đoán, không tiếc đính lên phong hiểm rơi đầu mạo phạm thiên hậu, cường hành cứu lại Chiến Như Ý.
Bởi thể đợi đến lúc Thượng Quan Thanh truyền lời, tin tức nhận được là thủ quân đã cướp Chiến Như Ý về lại lãnh cung.
Thanh Chủ ở một bên lo âu đi lại, nếu không phải biết dù bản thân chạy tới cũng không kịp, chỉ sợ sớm đã tự thân chạy đi, bây giờ chỉ biết chờ đợi tình hình. Đợi đến Thượng Quan Thanh vừa thả xuống tinh linh, vội hỏi:
- Sao rồi?
Thượng Quan Thanh thở phào một hơi nói:
- Thủ vệ đã cản lại thiên hầu nương nương, tạm thời Thiên phi đã không còn nguy hiểm đến tính mạng!
Thanh Chủ lập tức nghe ra ý tư uyển chuyển trong lời hắn, lập tức giận nói:
- Cái gì gọi là tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Thiên phi cuối cùng như thế nào?
Thượng Quan Thanh lắc đầu.
- Tạm không đại ngại!
Hắn không dám nói thật a, nói ra còn không biết vị này sẽ làm ra chuyện gì nữa, người đều có nhược điểm, hắn phát hiện bây giờ Chiến Như Ý chính là nhược điểm lớn nhất của vị này.
Thấy hắn còn không chịu nói rõ, Thanh Chủ ý thức được sợ rằng Chiến Như Ý đã bị thương hại nào đó mà Thượng Quan Thanh không dám mở miệng.
Thanh Chủ banh không ngừng, lập tức quạy đầu liền đi, không nhìn đến tình hình của Chiến Như Ý hắn không cách nào an tâm.
- Bệ hạ!
Thượng Quan Thanh đuổi theo sau kêu lớn, hắn lo lắng a, nếu thật để Thanh Chủ nhìn thấy tình trạng của Chiến Như Ý, hắn sợ Thanh Chủ cả giận sẽ giết Hạ Hầu Thừa Vũ, lúc đó sẽ triệt để chọc giận Hạ Hầu gia tộc, hậu quả là không thể tưởng tượng, bây giờ thật sự không nên để Thanh Chủ nhìn thấy Hạ Hầu Thừa Vũ.
Lĩnh thụ được thần sắc lo âu muốn mình cũng giúp khuyên ngăn của Thượng Quan Thanh, Tư Mã Vấn Thiên ý thức ra tính nghiêm trọng của sự thể lần này, vội đuổi theo sau khuyên nhủ.
Nhưng lúc này Thanh Chủ căn bản khuyên không được, trực tiếp bay vút ra Ly cung.
Tư Mã Vấn Thiên cùng đuổi theo, trong lòng than thở một tiếng, không khỏi cảm khái đến cùng là làm sao thế này, năm đó Bạch chủ vì Yêu chủ mà rơi đến kết cục kia, hiện giờ bệ hạ lại vì một nữ nhân mà lo được lo mất, có gì khác biệt với Bạch chủ trước kia? Vốn hắn còn cho là loại người như Thanh Chủ không khả năng bởi vì nữ nhân mà như thế, giờ hắn mới phản ứng ra, trước kia chi là bởi Thanh Chủ chưa gặp phải ngươi mà hắn chân chính yêu thích thôi.
Trên đường, Thượng Quan Thanh tay nắm tinh linh đột nhiên hô lớn:
- Bệ hạ! Ngày sau nương nương đang hướng tới bên này, đoán là muốn đến Ly cung tìm ngài...
Hai chữ “tính sổ” không dám nói ra, nhưng biết không tránh đi một chút khẳng định sẽ đụng đến Hạ Hầu Thừa Vũ, bên này trực tiếp chạy về hướng lãnh cung, bên kia trực tiếp đuổi tới bên này, không đụng phải mới là lạ.
Thanh Chủ giận nói:
- Nàng còn dám tới gặp trẫm, trẫm cũng muốn nhìn xem cuối cùng nàng còn muốn làm gì!
Thượng Quan Thanh khổ khổ khuyên nhủ:
- Bệ hạ, theo lý thuyết, thiên hậu nương nương cũng không sai a! Theo lý thuyết Thiên phi không thể ly khai lãnh cung đích, Thiên phi ly khai lãnh cung đến sơn cốc mặt sau đúng là không nên, nương nương gặp phải duy hộ quy củ cũng là đúng! Nếu gặp phải nương nương, nương nương lấy đó trách tội, bệ hạ ngài phải trả lời thế nào!
Thanh Chủ rống giận quát:
- Trẫm cần phải trả lời cho nàng? Thiên hạ này là thiên hạ của trẫm, trẫm nói sơn cốc kia nằm trong lãnh cung thì chính là nằm trong lãnh cung, ai dám chất nghi?
Thượng Quan Thanh nôn nóng, chợt lớn tiếng nói:
- Bệ hạ, chẳng lẽ ngài thật tưởng muốn triệt để trở mặt cùng Hạ Hầu gia?
Lời này vừa nói ra, không nghi ngờ gì trực tiếp đổ một bồn nước lạnh lên đầu Thanh Chủ đang trong cơn thịnh nộ, lập tức khiến Thanh Chủ lãnh tỉnh không ít, tốc độ phi hành chậm dần.
Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên vội vã đuổi kịp. Thượng Quan Thanh ôn tồn khuyên nhủ:
- Bệ hạ, hiện tại nương nương chính đang nổi nóng, chuyện gì cũng có khả năng làm ra, nhỡ nương nương làm ra chuyện gì quá mức, bệ hạ ngài nên xử trí còn là không xử trí? Tốt nhất nên tránh một chút, đợi nương nương thanh tĩnh, bình tĩnh lại rồi nói cũng không muộn a!
- Đúng vậy! Đứng vây a!
Tư Mã Vấn Thiên ở một bên lia lia phụ họa, nói:
- Việc này không nên náo lớn, náo lớn đối với Thiên phi cũng không tốt, lát nữa nếu có người truy cứu Thiên phi tự tiện rời lãnh cung, chẳng phải là hại Thiên phi? Coi như là vì Thiên phi lo nghĩ, bệ hạ cần tạm thời nhẫn nại a!
Thanh Chủ banh mặt lên, dừng giữa không trung.
Biết Thanh Chủ không mặt mũi nào đáp ứng quá nhanh, phải có người chia bậc thang cho Thanh Chủ hạ mình, thể là Thượng Quan Thanh đánh mắt cho Tư Mã Vấn Thiên một cái hai người một trái một phải, cùng lúc động thủ, mỗi người kéo một tay Thanh Chủ.
Thanh Chủ làm bộ gầm lên.
- Hai ngươi giỏi lắm, muốn làm cái gì, muốn tạo phản ư?
Hai người không quản, cường hành kéo Thanh Chủ xuống mặt đất, tạm thời ẩn tàng trong sơn lâm phía dưới.
Tư Mã Vấn Thiên giữ chặt một tay Thanh Chủ không tha, Thanh Chủ thi dùng tinh linh liên hệ khắp nơi, muốn sắp xếp xử lý việc này cho ổn thỏa.
Không đợi bao lâu, trên không trung liền có một đội bóng người khoái tốc lướt qua, Hạ Hầu Thừa Vũ đi đầu, trên mặt đầy vẻ giận dữ khó tiêu, chính đáng muốn tới Ly cung tìm người nào tính sổ!
Chương 2144:Nước mắt Thanh Chủ (2)
Thanh Chủ ngước đầu nhìn lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi đường đường Thiên đế như mình không ngờ phải trốn tránh nữ nhân này, đúng là lý nào như thế!
Nhưng cũng hết cách, người ta nương gia có người, nếu không người ta đã không làm được Thiên hậu, cả chính hắn đều do người nhà Thiên hậu đỡ dậy. Nói đi thì phải nói lại, nếu không phải có bối cảnh như thế, Hạ Hầu Thừa Vũ cũng không tư cách nóng tính như vậy, càng không dám náo thành dạng này, dù tức giận đến mấy cũng chỉ có thể bấm bụng mà chịu.
Đợi Hạ Hầu Thừa Vũ đi xa, Thanh Chủ đẩy ra Tư Mã Vấn Thiên, lần nữa lách mình thoát ly sơn lâm bay hướng lãnh cung.
Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên nhìn nhau lắc đầu, cũng lách mình đuổi theo.
Đặt chân tới lãnh cung, hai người cùng theo đến trước cửa tẩm cung thì dừng bước, không tiện tiến vào theo, chỉ có một mình Thanh Chủ bước nhanh mà vào.
Trong tẩm cung, Ngân Sương, Bạch Tuyết thỉnh thoảng lại khóc nức nở, Chiến Như Ý nằm trên sạp ánh mắt si si ngốc ngốc nhìn lên nóc nhà, tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn.
Trên người nàng chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, vết thương trên hõm vai cũng không làm phép cầm máu, Ngân Sương chỉ có thể một tay ấn lên miệng vết thương, làm phép cầm máu cho nàng, một tay cầm lấy tinh hoa tiên thảo thổi ra từng sợi tinh hoa phủ lên vết đâm sâu hoắm lộ cả xương trắng kia.
Bạch Tuyết thì đứng ở bên cạnh, cẩn thận giúp Chiến Như Ý xử lý vết máu trên mặt.
Thanh Chủ bước nhanh mà vào dừng lại trước giường, thứ đầu tiên đập vào mắt là y phục vướng đầy máu tạm thời bị ném dưới mặt đất, đồng khổng đột nhiên hơi rút.
Thanh Chủ vốn nhìn quen mùi máu tanh, thậm chí cả núi thây biển máu đều gặp qua, lại cảm giác kiện huyết y này gai mắt vô cùng, như kim đâm thẳng vào trong mắt.
Ngân Sương, Bạch Tuyết thấy hắn tới, vội vàng đi qua, song song quỳ xuống.
- Bái kiến bệ hạ!
Hai người vừa hành lễ vừa lau nước mắt, Ngân Sương càng là lắc đầu nói:
- Bệ hạ, ngài phải làm chủ cho nương nương a!
Thanh Chủ bước vội lại gần, chính nhìn thấy máu tuôn rơi trên hõm vai Chiến Như Ý do mất đi pháp lực áp chế, đạo vết thương bắt mắt kia như mũi dao đâm vào trái tim hắn vậy.
Kỳ thật Ngân Sương là cố ý làm thế, có lẽ Chiến Như Ý không để ý chuyện này, nhưng nàng nuốt không trôi cục tức trong lòng!
Thanh Chủ một chỉ điểm lên đầu vai Chiến Như Ý, khống chế vết thương rỉ máu, nhìn lại khuôn mặt Chiến Như Ý đã bị đánh cho biến dạng, bằng mắt thường có thể thấy rất nhiều dấu tay đỏ ửng chồng lên nhau, tình cảnh này giống như có người đâm nghìn đao vào tim hắn, tình tự hắn cơ hồ trong nháy mắt liền thất khống, tình tự còn tỉnh táo mới rồi lần nữa mất đi khống chế, cả người lẩy bẩy run lên.
Nhìn đầu vai vốn trắng nõn của Chiến Như Ý nay đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lại nhìn khuôn mặt trong ký ức của Chiến Như Ý biến thành bộ dạng hiện tại Thanh Chủ ngưa mặt lên trời trường than một hơi, đột nhiên phát ra một tiếng rống giận như tình thiên phích lịch (sét đánh giữa trời):
- Còn quỳ ở đó làm gì, mau mau cứu người!
Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên đứng chờ đợi bên ngoài đột nhiên nghe được tiếng quát, không khỏi đối mặt nhìn nhau, bệ hạ gào lên như thế là có ý gì, chẳng lẽ thương thể Chiến Như Ý lại nghiêm trọng đến bước kia?
- Thượng Quan, thương thể vị kia cuối cùng như thế nào?
Tư Mã Vấn Thiên nhịn không được truyền âm hỏi, nếu thật chết rồi, hắn sợ sẽ ra đại sự.
Thượng Quan Thanh nhíu mày lắc đầu, từ tiếng quát của Thanh Chủ hắn nghe ra lửa giận bất đồng tầm thường.
Trong nhà, Ngân Sương, Bạch Tuyết vội vàng đứng lên, tiếp tục ra tay cứu trị.
Tiếng rống giận lớn như vậy, nhưng Chiến Như Ý an tĩnh nằm ở kia vẫn không động đậy dù chỉ là mí mắt, như là một cổ tử thi, hai mắt u ám vô thần, trong đầu chỉ có một họa diện lặp lại, đó là ngày nàng kiêu ngạo nhất, dưới dương quang mình thân mặc chiến giáp tươi sáng, cầm thương giơ cao, bên dưới bộ tòng vung tay cao hô, lúc đó nàng ý khí phấn chấn, khinh thường đám nữ hữu suốt ngày vì ái tình mà âu sầu...
Vốn là cân quắc nữ tướng, lại thân bất do kỷ, tá giáp đổi hồng trang, tỉnh hậu cung đình hầu hạ.
Thanh Chủ khuôn mặt xanh đen đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng nói:
- Nói! Kể lại cụ thể tình hình lúc đó thật rõ ràng cho trẫm!
Ngay cả hỏi Thượng Quan Thanh đều hỏi không rõ ràng, Thượng Quan Thanh cố ý hàm hồ cho qua chuyện, không muốn đem sự tình náo quá lớn, đoán rằng nhưng người khác cũng có suy nghĩ tương tự, hiện tại hắn chỉ có thể cầu chân tướng ở nơi này.
- Bình thường nương nương vẫn ngẩn ở trong cung không ra cửa, tới gần chạng vạng, nương nương giống như ngay thường đi ra sơn cốc mặt sau.
Hai nữ nhân ngươi một câu ta một câu kể lại tỉ mỉ sự tình khi Hạ Hầu Thừa Vũ đột nhiên xuất hiện, cùng với những chuyện nàng làm, Ngân Sương còn thêm mắm thêm muối một chút.
Được biết Hạ Hầu Thừa Vũ vừa gặp mặt không hỏi thị phi đã một bạt tai đánh ոgã Chiến Như Ý, lại một cái tát bên phải một cái tát bên trái, không biết đường chúng đánh Chiến Như Ý bao nhiêu bạt tai, còn bức bách Chiến Như Ý đương chúng quỳ xuống, thiếu chút nữa một kiếm lấy mang Chiến Như Ý, mà từ đầu đến đuôi Chiến Như Ý đều không thốt một tiếng, cũng không tránh né, mặc cho Hạ Hầu Thừa Vũ không ngừng vung bạt tai khi nhục, dưới sự bức bách của Hạ Hầu Thừa Vũ, Chiến Như Ý dù thiểu chút mất đi tính mạng cũng không nói là do Thanh Chủ hắn đồng ý nàng ra khỏi lãnh cung.
Nữ nhân này đến chết đều vẫn duy hộ hắn, nhưng đường đường Thiên đế như hắn chẳng những không bảo hộ được nàng, ngược lại còn khiến nàng chịu tôi! Hai hàng lệ nóng từ gò má Thanh Chủ trượt xuống, hắn chậm rãi lắc đầu, nhìn Chiến Như Ý nằm trên sạp,hấp giọng lẩm bẩm nói:
- Trẫm xin lỗi ngươi, là trẫm có lỗi với ngươi.
Nếu một màn này, để người ngoài nhìn thấy, không biết có bao nhiêu người sẽ chấn kinh, Thanh Chủ không ngờ rơi lệ vì một nữ nhân!
Đưa tay lau đi nước mắt trên mắt, nhìn lại huyết y dưới đất, trong đầu phù hiện canh Chiến Như Ý bị tát túi bụi, lồng ngực Thanh Chủ gấp rút phập phồng, đi tới đi lui trong phòng, hai quyền nắm chặt trong tay áo, khớp xương niết ba ba vang dậy, trong người tán phát lên sát khí như có như không, giống như một đầu dã thú bị chọc giận.