Bên trong là hai cái xác, Vân Báo cũng quen mắt, dù là cái xác yêu tu hiện nguyên hình thì gã không xa lạ gì. Bên trong rõ ràng là xác của Yêu quốc và tám vị Quân Sử của Vô Lượng quốc, tám người ban ngày còn có mặt.
Vân Báo trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Còn chuyện gì nữa, Vân Tri Thu suýt phải làm quả phụ . . .
Miêu Nghị kể lại sự việc xảy ra lúc quay về Tiên quốc, bị trúng bẫy, Cơ Mỹ Mi và Thôi Vĩnh Trinh mỗi người dẫn theo bốn Quân Sử vây giết hắn.
Tần Vi Vi ở một bên lúc này mới biết xảy ra chuyện gì, nàng kinh hoàng cắn chặt môi cố giữ im lặng.
Vân Báo hút ngụm khí lạnh:
- Tức là ngươi nghi ngờ An Như Ngọc, Yêu quốc, Vô Lượng quốc muốn bắt tay nhau giết ngươi? Vậy ngươi làm sao thoát thân? Đừng nói với ta những người này toàn bị ngươi giết!
Miêu Nghị nói:
- Đương nhiên không phải ta giết. Vào phút nguy cấp một người bí ẩn xuất hiện làm thịt bọn họ, ta lặng lẽ chuồn về, đi bên Kí Chủ tứ phương trước, kết quả thấy Cơ Đức Hải ở bên kia. Ta lặng lẽ qua đây, ai ngờ Phó Nguyên Khang cũng có mặt.
Vân Báo cười gằn:
- Hèn gì ta thấy lạ tại sao Phó Nguyên Khang ở lì chỗ này, hóa ra là cắt đứt đường lui của tiểu tử nhà ngươi. Phải rồi, người bí ẩn cứu ngươi là ai?
Miêu Nghị nhún vai:
- Ta cũng không quen, chưa từng gặp. Bát thúc, việc này nói sau đi, Bát thúc hãy phái người ném hai trữ vật giới chỉ trở lại, để các xác chết ai về nhà nấy.
Vẻ mặt Vân Báo nghi ngờ nói:
- Tiểu tử nhà ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng hố luôn ta!
Vân Báo chợt kêu lên, lại xem xét hai trữ vật giới chỉ, hỏi:
- Chẳng phải ngươi nói Thôi Vĩnh Trinh, Cơ Mỹ Mi cũng có mặt sao? trong này không có xác của hai người kia.
Miêu Nghị cười khẩy nói:
- Sao có thể đưa hết cho bọn họ được, giữ lại hai người quan trọng nhất không đưa, chắc chắn hai bên sẽ đi tìm, nếu không tìm thấy thì sẽ tìm người duy nhất biết chuyện.
Người duy nhất biết chuyện?
Mắt Vân Báo sáng rực nói:
- Bên An Như Ngọc đúng không?
Vân Báo sờ cằm cười gian:
- Cực kỳ diệu, thế thì không liên quan tới bên chúng ta, ta có chứng cứ không có mặt, Phó Nguyên Khang còn canh giữ tại đây.
Miêu Nghị nói:
- Kí Chủ tứ phương Tinh Túc Hải cũng có chứng cứ không có mặt, Cơ Đức Hải canh giữ bên kia, nên chỗ chúng ta sẽ không có chuyện gì.
Vân Báo xoay người đi sắp xếp:
- Thú vị, tối nay có náo nhiệt xem rồi.
Vân Báo chợt quay đầu lại nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, hỏi:
- Ngươi là người của Tiên quốc mà cũng hố người mình?
- Ta phi!
Miêu Nghị khinh thường nói:
- Bát thúc, bên kia định hại ta, có xem ta là người mình không? Nếu ta vạch ra chuyện này thì hiệu quả không lớn, người ta đã dám làm thì chắc chắn có thủ đoạn phủi sạch sẽ. Huống chi ta dù gì là người của Tiên quốc, không tiện gây lớn chuyện trước mặt công chúng, không thể làm Tiên quốc mất mặt, để Yêu quốc và Vô Lượng quốc làm kẻ ác đi.
Vân Báo nghe thế hơi tò mò, ý của Miêu Nghị là không muốn bỏ bên Tiên quốc nhưng chỉ muốn hố An Như Ngọc. Xem ra là ân oán cá nhân, Miêu Nghị chỉ muốn nhằm vào một mình An Như Ngọc.
Vân Báo hỏi:
- Miêu Nghị, giữa ngươi và An Như Ngọc rốt cuộc có ân oán gì? Không nghe đồn hai người có thù, tại sao nàng muốn giết ngươi? Tại sao ngươi muốn hố nàng?
Câu này ngươi nên đi hỏi điệt nữ của mình! Miêu Nghị thầm nhũ, rất khó mở miệng kể thật ra, vấn đề không phải chịu thiệt hay không mà tổn hại tôn nghiêm của nam nhân. Nữ nhân chịu thiệt chuyện này còn có thể tố khổ tố cáo, nam nhân đa số đánh chết cũng không nói.
Miêu Nghị kiên quyết chối:
- Ta và nàng không có ân oán gì, ta chưa hề nói muốn hố nàng, ta chỉ định ép bàn tay đen sau màn ra.
Miêu Nghị không chịu nói Vân Báo biết có hỏi cũng vô dụng, gã đổi đề tài:
- Vậy ngươi định làm sao? Lỡ bên Tiên quốc gây ầm ĩ thì cung chủ như ngươi có lý nào núp một góc không lộ mặt?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Ta rơi vào cạm bẫy, hiện giờ cũng như Thôi Vĩnh Trinh và Cơ Mỹ Mi không rõ sống chết. Ta trốn ở chỗ Bát thúc một lúc vậy, hiện tại chạy ra ngoài thì hai bên sẽ tìm ta hỏi đáp án. Chờ bên kia qua sóng gió rồi tính.
Vân Báo tặc lưỡi lắc đầu nói:
- Tiểu tử nhà ngươi thật xấu xa, ngoan ngoãn ở lại Tiên quốc đi, Ma quốc không hoan nghênh ngươi.
Vân Báo vỗ vai hắn:
- Cứ vậy đi, Phó Nguyên Khang còn chờ ta chơi cờ!
Vân Báo xoay người đi ra ngoài.
- Bát thúc hãy phái cao thủ đi làm, đừng để người ta phát hiện.
- Biết rồi.
Cửa khép kín, Miêu Nghị xoay người nói với Tần Vi Vi im lặng đứng một bên:
- Vi Vi, tình huống không ổn, ta sẽ sắp xếp người đưa nàng về trước.
Tần Vi Vi không phản đối, ngoan ngoãn gật đầu, lòng hơi buồn. Tần Vi Vi cảm giác mình là rườm rà, chẳng thể giúp được gì.
Nay Tần Vi Vi đã hiểu nàng không nên tới đây lần này, nàng không thể nhúng tay vào loại chuyện này.
Tần Vi Vi không nghĩ ra, năm xưa Miêu Nghị là tu vi Bạch Liên mà có thể đi Tinh Túc Hải săn bắn, rồi tham gia hội dẹp loạn Tinh Túc Hải, giết ra từ trong mười tám vạn tu sĩ. Lúc Miêu Nghị ở cảnh giới Thanh Liên đi Lưu Vân Sa Hải mạo hiểm, trải qua rất nhiều chuyện khác nữa, không biết đã qua bao nhiêu lần nguy hiểm từng bước bò đến địa vị hôm nay.
Tần Vi Vi bây giờ tu vi hơn xa Miêu Nghị ngày xưa, đã là cảnh giới Hồng Liên nhưng nàng phát hiện rời khỏi địa bàn của mình thì không làm được gì hết, nàng chẳng là gì. Tần Vi Vi nhớ lại mấy năm nay nàng không trải qua chuyện gì nguy hiểm, lần nguy hiểm nhất còn được Miêu Nghị cứu. Nếu nàng mà gặp chuyện Miêu Nghị đã trải qua thì chỉ một việc đủ đưa nàng vào chỗ chết.
Tần Vi Vi nhớ lại mới rồi Miêu Nghị nói chuyện sắp xếp, nàng đột nhiên cảm thấy mình hơi vô dụng, dọc đường đi toàn là người ta lót đường sẵn cho nàng bước lên.
Miêu Nghị bổ sung thêm:
- Đúng rồi, việc hôm nay trở lại trừ phu nhân ra đừng nói với bên ngoài, tốt nhất cũng không nói với Dương tổng quản không thì hắn sẽ hận ta chết.
Mới rồi Miêu Nghị không định bàn việc ngay trước mặt Tần Vi Vi, hắn tính truyền âm nhưng ngẫm lại cũng không muốn nàng suy nghĩ lung tung.
Tần Vi Vi lên tiếng:
- Rõ!
Vân Báo đi ra kêu Quân Sử lại, giao trữ vật giới chỉ cho hai người, dặn dò một phen. Hai vị Quân Sử gật đầu lặng lẽ biến mất trong bóng tối.
Vân Báo đứng trong bóng ma cười tủm tỉm, chắp tay sau đít về chính sảnh. Phó Nguyên Khang còn ngồi ở đó chậm rãi bưng tách trà chờ, Vân Báo bình tĩnh ngồi xuống đối phương gã.
Phó Nguyên Khang liếc qua, châm chọc nói:
- Đi tiểu mà lâu vậy sao?
- Sẵn ‘đi lớn’ luôn!
Vân Báo mặt dày vô sỉ xòe tay cách cái bàn đưa sát vào mũi Phó Nguyên Khang:
- Không tin thì ngươi thử ngửi xem, còn có mùi phân.
Phó Nguyên Khang ngửa đầu ra sau né tránh, cau mày nhìn tách trà trên tay, bỗng chốc hết khẩu vị. Nào là tiểu nào là phân, gã uống được mới lạ. Phó Nguyên Khang đặt tách trà một bên.