Phi Thiên

Chương 1374: Chương 1374: Phong cảnh tốt




Dương Khánh đã xoay người lui ra, khom người chắp tay hướng Miêu Nghị rồi nhanh chóng rời đi.

Miêu Nghị nhìn quanh, hai bên đại điện có hai hàng mười cung nữ đẹp như hoa, ai nấy tò mò nhìn hắn.

Bên trên đại điện vẫn bày hai cái bàn, Vân Tri Thu ngồi bàn bên trái mặt không biểu tình nhìn Miêu Nghị chằm chằm. Bàn bên trái thuộc hạ Miêu Nghị thì ghế trống nhiều năm.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi đứng hai bên vẻ mặt lo lắng nhìn Miêu Nghị.

Bên dưới là Diêm Tu, Dương Triệu Thanh đứng hai hàng chờ lệnh, từ ban đầu vui vẻ thấy hắn đến bây giờ lo âu, dường như nhận ra sắp có chuyện gì không may xảy ra.

Miêu Nghị vui vẻ gật gật đầu với Vân Tri Thu:

- Ha ha! Phu nhân!

Thật ra ánh mắt của Vân Tri Thu làm da đầu Miêu Nghị tê dại, nhưng hắn giả bộ như không có việc gì đi tới vị trí bên trái, ngồi xuống.

Vân Tri Thu đầu đội phượng quan chậm rãi nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị, lạnh lùng nói:

- Ngươi làm cung chủ rất tốt, bỏ thê rời nhà đi không quan tâm gì hết, bây giờ người bên dưới thấy ngươi cũng không biết.

Nghe câu này xác định vị này là cung chủ đại nhân trong truyền thuyết, hai mươi cung nữ đứng hai bên lập tức đi ra, thành hai hàng quỳ hành lễ:

- Tỳ nữ tham kiến cung chủ!

Miêu Nghị phất tay bình thân, cười nói:

- Không cần đa lễ!

Vân Tri Thu nói:

- Các ngươi đều lui ra đi!

Đám oanh yến lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Vân Tri Thu nháy mắt với Diêm Tu, Dương Triệu Thanh, hai người chắp tay chào từ biệt.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi không cần lui ra, hai người vốn là thiếp thân thị nữ.

Miêu Nghị mới quay đầu kêu một tiếng:

- Phu nhân. . .

Rầm!

Tay ngọc đập bàn trà, Vân Tri Thu quát:

- Ngươi còn có mặt trở về!

Sấm dậy đất bằng. Miêu Nghị, Thiên Nhi, Tuyết Nhi giật nảy mình. Hai nữ nhân im thin thít.

Miêu Nghị thấy không có người ngoài thì khuôn mặt lúng túng đứng lên, chắp tay xin lỗi:

- Phu nhân bớt giận, phu thê chúng ta có gì từ từ nói:

Vân Tri Thu chỉ xuống đất:

- Quỳ xuống!

Cơ mặt Miêu Nghị cứng ngắc:

- . . .

Miêu Nghị trầm giọng hỏi:

- Nàng nói gì?

Vân Tri Thu nói:

- Ta kêu ngươi quỳ nói chuyện trước mặt ta!

Miêu Nghị nhìn Thiên Nhi, Tuyết Nhi đứng hai bên liếc trộm. Đang có người ở đây, đùa gì vậy!

Miêu Nghị đen mặt nói:

- Vân Tri Thu, nàng đừng quá đáng! Ta là nam nhân của nàng chứ không phải kẻ thù!

Vân Tri Thu yểu điệu đứng lên tiến tới trước, xoay người, hai tay vòng ra sau vén váy dài, chậm rãi quỳ trước mặt Miêu Nghị, không nói không rằng.

- . . .

Miêu Nghị mới đen mặt lập tức cứng nhắc, không biết nên nói cái gì, người mới phồng lên hùng dũng đã xì hơi.

Miêu Nghị phản ứng lại vội tiến lên nâng dậy:

- Phu nhân làm gì vậy, mau dậy đi!

Vân Tri Thu đẩy tay Miêu Nghị ra, không chịu đứng dậy:

- Là thiếp thân vô lễ đụng chạm phu quân, nên xin lỗi!

Miêu Nghị đau răng:

- Dậy, dậy đi. Phu thê chúng ta hơi khắc khẩu đừng để trong lòng!

Miêu Nghị nâng tay Vân Tri Thu, gồng sức, nhưng không nâng người dậy được.

Vân Tri Thu đẩy Miêu Nghị ra:

- Ngưu Nhị, ngươi và ta mới thành thân không lâu mà ngươi bỏ lại ta một mình lén trốn đi, ngươi nói xem là ngươi sai hay ta sai?

Miêu Nghị vội xin lỗi:

- Phu nhân hãy mau đứng dậy, ta sai rồi, là ta sai, ta nhận sai được chưa? Đứng dậy mau lên!

Vân Tri Thu mới chịu đứng lên:

- Ngoài miệng biết sai chưa được, phải hối cải.

Miêu Nghị liên tục gật đầu:

- Biết biết biết, ta sẽ hối cải.

Vân Tri Thu liếc xéo hắn, lạnh lùng nói:

- Hối cải thì lấy thành ý ra đây!

Thiên Nhi, Tuyết Nhi liếc nhau, thầm la nguy rồi.

Miêu Nghị cảnh giác hỏi:

- Nàng muốn thành ý gì?

Vân Tri Thu lạnh nhạt nói:

- Đã xin lỗi thì nên có cái dáng của xin lỗi, đi cửa cung, quỳ!

Mặt Miêu Nghị đen thui:

- Đùa! Lão tử đường đường là chủ một cung, quỳ cửa cung thì ra thể thống gì! Bị người thấy sẽ chê cười chết!

Vân Tri Thu xoay người đi:

- Nếu không chịu quỳ vậy tức là phu quân không chịu nhận sai, tức là lỗi tại thiếp thân, là thiếp thân xen vào quá nhiều. Thiếp thân sẽ đi cửa cung quỳ xin lỗi phu quân!

Miêu Nghị phục nàng:

- Nàng làm ơn đừng quấy nữa!

Trước không nói tân hôn mà hắn bỏ Vân Tri Thu chạy mất. Hắn còn ra ngoài vụng trộm, trở về để lão bà quỳ bên ngoài mất mặt thì hết nói nổi, có thể sẽ bị sét đánh.

Miêu Nghị vội chạy lại kéo tay Vân Tri Thu, năn nỉ ỉ ôi:

- Ta biết trong lòng nàng bực nhưng quỳ cửa cung rất kỳ lạ, nếu nàng muốn trừng phạt hãy đổi cách khác được không?

Vân Tri Thu nghiêm mặt nói:

- Hai ta là phu thê ngang hàng, ta có thể quỳ thì tại sao phu quân không thể? Hay là trong lòng xem thường ta? Hôm nay ta nói thẳng, nếu phu quân không quỳ trước cửa cung một ngày xin lỗi thì tình cảm phu thê của chúng ta dừng ở đây, ta lập tức quay về Đại Ma Thiên, suốt đời đừng gặp lại nữa.

Miêu Nghị trợn to mắt nói:

- Quỳ một ngày?

Quỳ một lúc ta còn không muốn, bắt ta quỳ một ngày?

- Nàng còn cho ta ngước mặt nhìn đời không? Cho ta chút sĩ diện đi, chúng ta đổi cách khác được không?

Vân Tri Thu gật đầu nói:

- Nếu phu quân đã mở miệng thì thiếp thân nên lùi một bước. Vậy đi, thiếp thân cho phu quân hai lựa chọn. Hoặc quỳ ở cửa cung một ngày, hoặc phạt đứng trước cửa cung ba ngày, phu quân tùy ý chọn một trong hai. Nếu phu quân dám nói chữ không thì tình cảm phu thê hai ta cũng kết thúc. Ngưu Nhị, ta nói được thì làm được, tuyệt đối không đùa!

Miêu Nghị rũ mi mắt nói:

- Ta chọn cái thứ hai, đứng trước cửa cung ba ngày.

Mặt Vân Tri Thu vui hẳn ra, hoàn bội kêu đinh đang đến gần hắn, chu môi anh đào hôn phớt lên mặt Miêu Nghị:

- Xem ra trong lòng phu quân vẫn có ta, chấp nhận chịu khổ này vì ta.

Mắt Miêu Nghị sáng rực ôm eo mềm, cười nói:

- Ta biết ngay phu nhân đang hù ta.

Ai ngờ hai tay Vân Tri Thu đẩy Miêu Nghị ra:

- Đi thôi, ra cửa cung đứng, ta còn phải thay phu quân đi Ngọc Đô phong tuế chước. Chờ thiếp thân từ Thiên Ngoại Thiên trở về vừa lúc qua ba ngày, khi đó chắc thiếp thân cũng hết giận, sẽ trở về đón phu quân.

Miêu Nghị nghẹn ngào:

- . . .

Miêu Nghị bị Vân Tri Thu đẩy lảo đảo, nàng liên tục thúc giục, hắn đen mặt đi ra ngoài cửa điện.

Vân Tri Thu theo đuôi nhắc nhở nói:

- Nếu trong lòng phu quân thật sự có thiếp thân thì tuyệt đối đừng giở trò mánh lưới gì, đừng tưởng thiếp thân không có mặt thì không biết. Khắp nơi này đều có tai mắt của thiếp thân, xin phu quân tự trọng.

Miêu Nghị mím môi bước nhanh ra ngoài cung.

Vân Tri Thu mỉm cười nhìn bóng lưng Miêu Nghị, thầm thở phào, trong mắt tràn đầy trìu mến. Nhìn Miêu Nghị bình yên trở về thì trái tim nàng treo cao cũng thả xuống.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi theo sau lén liếc nhau. Đại nhân luôn không yên phận, nguyên Nhật Hành cung chỉ có phu nhân là làm đại nhân ngoan ngoãn được.

Miêu Nghị đi ra cửa cung, chắp tay sau đít đứng ở rìa núi, nghe tiếng ngoái đầu nhìn. Vân Tri Thu dẫn theo nhóm người bay lên trời. Miêu Nghị quay đầu lại làm bộ hờ hững ngắm cảnh núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.