Loại chuyện như vậy sao có thể đáp ứng loạn được, ngươi có làm ám hiệu như thế nào đi nữa cũng vô dụng! Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Ngũ Gia, ngài đang nói đùa chứ?
Nếu như không gặp Lão Bản Nương trước đó, hắn không chừng thật sự sẽ bị sắc đẹp của Hồng Trần Tiên Tử làm cho rung động, nhưng hôm nay trong lòng đã có nơi có chốn, cộng thêm quyền thế giờ này nhìn mỹ nữ đã không có cảm giác gì nữa rồi, cung nữ trong cung của hắn người nào không phải là mỹ nữ lựa chọn từ hàng ngàn hàng vạn người mà ra, đã không dễ dàng bị sắc đẹp làm cho rung động nữa rồi. Huống chi hắn là con người ở trên tình cảm nam nữ không đến mấy phức tạp, từ nhỏ đến lớn đối với chuyện này cũng đều lãnh đạm, không có tâm địa gian giảo gì, trong lòng chỉ có một vị trí là đất trống dành cho tình cảm mà thôi, người tới trước thì chiếm trước, có sự chuyên tâm nhất trí là đủ lắm rồi, không có tâm tư đi chiếm nhiều như vậy. Nếu như không kết hợp thêm lão tam, hắn có lẽ còn có thể suy tính, dù sao Hồng Trần Tiên Tử là một sự mộng tưởng thủa thiếu thời của hắn, cưới về coi như là thực hiện giấc mộng của mình, sở dĩ không ngại cưới trở về làm tiểu thiếp, gắn kết vào lão tam thì hắn tuyệt đối sẽ không làm.
- Nguyệt Dao, ngươi đi ra hậu viện tránh một chút, ta và hắn đơn độc nói chuyện một chút.
Hồng Trần đứng dậy cắn môi đẩy Nguyệt Dao đi, thấy Nguyệt Dao dập dềnh mỗi bước quay đầu lại ba lần, cười nhạt nói:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định thuyết phục hắn.
Khuyên can mãi cuối cũng đuổi Nguyệt Dao đi được, Hồng Trần đi trở lại ngồi xuống, khẽ cười một tiếng truyền âm nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ tư sắc của hai chúng ta còn không lọt vào được pháp nhãn của ngươi?
Miêu Nghị truyền âm trả lời:
- Ngũ Gia, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Hồng Trần nói:
- Nàng lần trước sau khi nhìn nhận ngươi, trốn ở trong phòng khóc mấy ngày, sau đó thiếu chút nữa gây ra sự việc trầm trọng, nếu không phải ta ngăn trở, nàng thiếu chút nữa chạy đi tìm sư tôn làm chủ. Ta nói ta có biện pháp thuyết phục ngươi, lúc này mới khuyên nàng ấy được. Nàng ấy sau khi bị ta mang đi Thiên Ngoại Thiên, vẫn là lớn lên ở bên cạnh ta. Nàng từ nhỏ một mực lẩm bẩm nhắc về ngươi, sở dĩ trong mắt của ta, nàng đối với ngươi chưa chắc là tình yêu nam nữ. Có lẽ là sự ỷ lại đối với huynh trưởng, chẳng qua là chính nàng có khả năng cũng đều không ý thức được.
Miêu Nghị nói:
- Ngũ Gia nếu như đã biết, vì cái gì còn muốn ta đáp ứng?
Hồng Trần nhẹ nhàng ung dung nhoẻn miệng cười:
- Sở dĩ ta kể cho nàng nghe, ngươi ở Tây Túc Tinh Cung nói muốn ta làm nữ nhân của ngươi, mà ta cũng nói ta thích ngươi, vì thế thực tại là làm cho nàng rất khó xử một phen. Không biết là tranh chấp cùng ta tốt hơn, hay là không tranh chấp với ta tốt hơn. Cuối cùng, vẫn là ta rộng lượng, kéo nàng vào trong ước định của chúng ta.
Miêu Nghị hồ nghi:
- Ý gì?
Hồng Trần hỏi:
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể thực hiện lời nói ở Tây Túc Tinh Cung sao? Ngươi nói chờ một ngày ngươi có thể phiên vân phúc vũ. . . Ngươi không thể không biết đây là thiên hạ của ai, ngươi nghĩ phiên vân phúc vũ dễ dàng như vậy sao? Được thôi, cho dù có một ngày đó, thì đó đã là bao nhiêu năm sau này? 10 ngàn năm? Hai vạn năm? Năm vạn năm hay là mười vạn năm?
Miêu Nghị lập tức im lặng một lúc, lại chậm rãi hỏi:
- Ý tứ của Ngũ Gia là kéo dài thời gian?
Hồng Trần mặt lộ vẻ siêu phàm thoát tục như nhìn thấu hồng trần, nụ cười nhàn nhạt, khẽ lắc đầu nói:
- Nha đầu kia mặc dù thông minh, nhưng dù sao thì tiếp xúc thế sự không nhiều lắm, đã nhiều năm như vậy phần lớn thời gian đều là trải qua quá trình tu luyện. Nàng ta hiện tại đã chui vào rúc vào cái sừng trâu, thường ngẩn ngơ một mình, tu luyện cũng không nghĩ tới nữa. Tiếp tục như vậy sớm hay muộn gì cũng bị sư tôn nhìn thấu đầu mối. Ngươi nếu dùng sức mạnh cự tuyệt, còn không biết nàng sẽ làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì. Ta cũng như vậy đã trải qua mối tình đầu, cũng có qua giai đoạn thiếu nữ hoài xuân. Cũng từng đối nghịch qua với sư phụ của ta, sở dĩ ta so sánh với ngươi rõ ràng hơn nữ nhân ở cái giai đoạn này mù quáng như thế nào, rất dễ dàng làm ra chuyện không quản tới hết thảy mọi hậu quả, có muốn phòng bị cũng đều không phòng bị được, sở dĩ ngăn chặn không bằng điều chỉnh từ từ!
Miêu Nghị cau mày:
- Chặn không bằng chỉnh?
- Đúng!
Hồng Trần gật gật đầu nói:
- Ngươi đáp ứng thì có làm sao? Chờ được tới lúc ngươi thực hiện được hứa hẹn. . . Đó đã là chuyện sau này của vài vạn năm sau rồi. Thời gian luôn có thể làm biến đổi một số chuyện, nàng từng trải qua nhiều kinh nghiệm sẽ dần dần thành thục, ý của mỗi cá nhân sẽ đều biến đổi theo thời gian, hoặc nhiều hoặc ít, Nguyệt Dao cũng sẽ không ngoại lệ, đến lúc đó các loại khả năng đều sẽ xuất hiện, có lẽ còn chờ chưa tới lúc ngươi thực hiện được lời hứa hẹn, nàng đã có người thật lòng ưa thích rồi. Miêu Nghị ngươi trong thời gian này có lẽ cũng sẽ gặp được người lựa chọn của mình. Đối diện voới thời gian dài đằng đẳng, hai bên các ngươi đều sẽ xuất hiện các loại bất ngờ. Một hứa hẹn còn cách rất xa không biết tới chừng nào thực hiện thật ra là không có bất kỳ bảo đảm nào. Có thể đổi lấy sự an tâm của nàng, không cho nàng hiện tại làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì, chẳng lẽ còn không đáng cho ngươi đưa ra một lời hứa hẹn hư vô ngoài miệng sao? Ngươi nếu như là thật sự muốn tốt cho nàng, đáp ứng đi, ta đều không ngại, ngươi sợ cái gì?
Thì ra là như vậy! Miêu Nghị dần dần gật gật đầu, cảm thấy Hồng Trần nói có đạo lý, thở phào ra một cái, nhìn trên nhìn dưới Hồng Trần một cái, phát hiện thì ra là xinh đẹp quá đó chứ, trêu nói:
- Vạn nhất ta thật sự thực hiện lời hứa hẹn, Ngũ Gia bộ chịu làm nữ nhân của ta thật hay sao?
Hồng Trần lẳng lặng nhoẻn miệng cười:
- Ngươi nếu thật sự có thể thực hiện lời hứa hẹn, đối với mọi người đều tốt, nếu ngươi đến lúc đó còn có tâm tư này, có thể tới tìm ta. Ta làm nữ nhân của ngươi, sẽ không cự tuyệt đâu. Chỉ cần mọi người đều tốt, loại chuyện như vậy với ta mà nói không sao cả.
Nữ nhân này tính tình quả là có đủ sự bình đạm, có đủ sự không tranh chấp cùng thế nhân, quả nhiên có mùi vị nhìn thấu hồng trần, đoán chừng Mục Phàm Quân đã đặt sai danh hiệu cho ngươi rồi! Miêu Nghị lẩm bẩm một tiếng trong lòng, cười khan nói:
- Nói giỡn, ta nói giỡn.
Thấy hắn có lòng nói giỡn, Hồng Trần biết hắn đã đáp ứng rồi, quay đầu lại hô:
- Sư muội, đến đây đi.
Nguyệt Dao nhanh chóng từ phía sau đi ra, Hồng Trần gật đầu cười nói:
- Miêu Nghị đã đáp ứng rồi.
- Đại ca, huynh thật sự đáp ứng rồi hay sao?
Nguyệt Dao đôi mắt đẹp sáng ngời.
- Ừ!
Miêu Nghị nghiêm trang gật gật đầu.
- Có thể lấy muội và sư tỷ là tiện nghi cho huynh đó!
Nguyệt Dao lập tức kích động, ôm chầm Miêu Nghị, nhón chân lên hôn tới, kết quả cái miệng méo qua một bên, Ôi một tiếng, bị Miêu Nghị trừng mắt nhướn mày nhéo lỗ tai xách qua một bên.
Hồng Trần nhìn mà lắc đầu, một nữ nhân bình thường đĩnh điềm đạm nho nhã thục nhã như vậy đó mà. . .