Khấu Thiên Vương nhìn đại nhi tử, mỉm cười, khá là vừa lòng sự sắp xếp kịp lúc và phân tích chính xác của gã. Khấu Thiên Vương đã đúng khi để đại nhi tử làm chủ gia đình.
Khấu Thiên Vương gõ bàn nói:
- Nói tới trữ vật thủ trạc mà thích khách để lại thì . . . Tam nhi, Văn Lam và Ngưu Hữu Đức có quan hệ khá tốt, hãy kêu nhi tử của ngươi đi hỏi thămn Ngưu Hữu Đức xem, thử coi có thể phát hiện đầu mối gì từ trong trữ vật thủ trạc không. Lỡ thật sự có liên quan đến Khấu gia thì có thể chuẩn bị trước tiên. Hãy bàn bạc với hắn đàng hoàng, dù không liên quan tới mình thì ta cũng muốn biết là tên nào ra chiêu ngu vậy.
- Vâng!
Con thứ ba Khấu Miễn lập tức móc tinh linh ra liên lạc với Khấu Văn Lam, chuyển ý xong chỉ còn chờ tin.
Có tinh linh liên lạc rất tiện, chờ một chốc Khấu Văn Lam đã trả lời lại.
Khấu Miễn chuyển lời của Miêu Nghị ngay trước mặt mọi người:
- Phụ thân, Ngưu Hữu Đức nói hắn luôn ghi nhớ ân tình của Khấu gia, bắt người của Khấu gia chỉ vì bất đắc dĩ nên làm cho có hình thức vậy thôi, xin bên mình thứ lỗi cho. Ngưu Hữu Đức nói hắn không tra ra đầu mối gì từ di vật của thích khách. Ngưu Hữu Đức kêu Văn Lam yên tâm, việc trữ vật thủ trạc dù có dính líu đến Khấu gia thì chắc chắn không liên quan nhà mình.
Câu sau nghe hơi lòng vòng nhưng ý đồ đã rõ ràng, Ngưu Hữu Đức đang bảo đảm với Khấu gia, bảo đảm rằng sẽ không liên quan Khấu gia.
- Là thật sự không điều tra ra đầu mối gì hay không chịu nói? Miệng rất kín.
Khấu Thiên Vương cười nói:
- Tiểu tử này thú vị, rất ranh, còn biết nhân tiện bán nhân tình, hắn làm như rất thân với Khấu gia vậy. Khấu gia chúng ta là cành cao người bình thường muốn trèo cũng không được, có nên cho hắn leo lên không? Nói ra thì tiểu tử này là nhân tài, tiếc rằng việc này gây ra rồi thì tương lai của hắn trong Thiên Nhai đã bị tự hắn đập nát.
- Tuy nhiên đây là cơ hội kéo hắn ra, lúc này nha đầu Hạ Hầu gia chắc chắn sẽ thả người. Nhưng Khấu gia chúng ta phải tị hiềm, tránh cho bị người hiểu lầm nhà chúng ta có phải cho hắn ích lợi để dán miệng không. Hiện tại ai đều muốn tránh xa tiểu tử kia ra, chậc chậc, làm quyền quý cả triều đều sợ hắn, cũng giỏi, làm tới đường cùng.
- Nhưng tiểu tử này có tật xấu gì mà sao làm việc cho cảm giác quan tâm đầu bỏ đuôi? Cái đầu này thò ra là đuôi kia bị kẹt, có chút không biết nhìn xa, cứ hay làm việc như vậy không khác gì tìm chết. Nếu không phải gặp chuyện bị ám sát thì việc hắn kiếm người giúp một tay rất khó chối bỏ, lại còn không biết diệt khẩu. Ta sắp bị hắn làm hồ đồ, rốt cuộc thật sự tinh ranh hay ngu ngốc đây? Không hiểu hắn nghĩ gì nữa.
Lão Đường hợp thời khẽ cười nói:
- Con người có một mặt thuần túy cũng tốt, người như vậy sẽ không quá xấu, nếu quá chu đáo thì mới cần phải cẩn thận.
Khấu Thiên Vương gật gù:
- Ừm!
Năm ngón tay gõ mặt bàn, Khấu Thiên Vương nói:
- Lão đại, việc thương hội hợp mưu ám sát Ngưu Hữu Đức đã gây ầm ĩ, còn đụng phải ám sát thật, sợ là vị trên kia sẽ nghi thần nghi quỷ. Khấu gia cần tỏ thại độ, cho tiểu tử kia mặt mũi đi.
Khấu Tranh nói:
- Nhi tử biết nên làm sao.
Khấu Thiên Vương giơ tay lên:
- Ngoài ra phái người theo dõi kỹ bên Thiên Nguyên tinh, ta muốn xem thử có đúng là nhà nào ăn no rửng mỡ không. Lẽ ra dù thật sự có người làm chuyện như vậy cũng không để lại chứng cứ mới đúng, sợ là có người tính sai, không ngờ tu sĩ Thải Liên bị Ngưu Hữu Đức bắn chết, ngay cả ta nghe kể tình huống lúc đó còn bất ngờ. Nếu đúng như vậy thì . . . ha ha, náo nhiệt đây. Sẽ có người không tiếc mọi gía không để thứ kia rơi vào tay Cao Quan.
Lão Đường mỉm cười nói:
- Rất có thể xảy ra chuyện đó, tu vi Kim Liên đụng phải Thải Liên, trong tình huống không chút chuẩn bị, cộng với chênh lệch tu vi khá lớn, trong tình huống khẩn cấp đó bắt được chút xíu cơ hội chợt lóe vụt mất để xoay chuyển tình thế nguy hiểm chuyển bại thành thắng, đúng là khiến người rất bất ngờ. Khi đó hơi do dự một chút, hoặc có hành động chạy trốn, chậm một chút mới ứng đối thì hắn chết chắc. Mũi tên thứ hai không quan trọng, đối diện một kích của thích khách mà vẫn giữ được sự bình tĩnh, chỉ có thể hình dung bằng từ biểu hiện kinh diễm. Có lẽ thích khách cũng không ngờ, hắn có thể chọn hành động khi Ngưu Hữu Đức xoay người đi tức là không lỗ mãng làm việc, chắc chắn tất sát mới ra tay. Từ đó đoán ra thích khách tính nhầm nên mới thất bại, có lẽ sẽ để lại manh mối gì.
Người nơi này cách xa hiện trường vụ án nhưng nắm giữ tình huống lúc đó rõ mồn một, có thể thấy bỏ nhiều tài nguyên nuôi người khắp nơi cũng có nguyên nhân của nó. Khấu Thiên Vương dù có tu vi cao mấy thì một số việc không phải cá nhân có thể giải quyết.
Nghe phân tích xong Khấu Tranh gật đầu nói:
- Nhi tử hiểu, sẽ sắp xếp người theo dõi.
Một việc vốn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, với đa số tu sĩ thì đương nhiên không phải việc nhỏ, huyết tẩy Thiên Nhai là chuyện lớn.
Nhưng với cấp trên Thiên Đình, đối với những quyền quý Thiên Đình thì chuyện Miêu Nghị làm, hoặc nên nói đem đến tổn thất cho bọn họ không quá lớn. Trong nhà chết vài nô tài, mất một cửa tiệm đều là thứ vui thì ban ra ngoài. Miêu Nghị làm bọn họ bẽ mặt, dám đạp trên đầu bọn họ, cái này quan trọng hơn tổn thất mà hắn mang lại, bọn họ chỉ nhằm vào việc này.
Nhưng bây giờ mặt mũi của một người khác quan trọng hơn sĩ diện của họ. Mặt mũi của người đó không thể so với tổn thất một cửa tiệm hay mạng sống vài tên nô tài mà là thiên hạ! Đặc biệt khi Cao Quan tự mình hành động thì tính chất vụ việc thay đổi, chuyện không quá lớn này xúc động dây thần kinh mẫn cảm của nhiều người, làm bọn họ phải nghiêm túc nhìn thẳng, không chỉ có Khấu gia mới sắp xếp này nọ.
Chuyện xảy ra ở Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh không lừa được nhị quản gia Lan Hương trong phủ Đông Hoa Tổng Trấn. Lan Hương biết thì Bích Nguyệt Phu Nhân bị kẹt trong đất Luyện Ngục cũng biết.
Bích Nguyệt Phu Nhân trốn trong hang sắp tức xì khói, nàng không liên hệ với Miêu Nghị được thế là lại tìm Thiên Nguyên Hầu: Hiện tại nên làm gì? Tên khốn đó không liên lạc với ta, còn muốn thành tích sát hạch không?
Ý của của Bích Nguyệt Phu Nhân cho rằng Miêu Nghị đang lấy thành tích sát hạch uy hiếp nàng.
Thiên Nguyên Hầu: Phu nhân tạm thời đừng quan tâm chuyện này, chờ nhìn xem tình huống đi.