Miêu Nghị nói:
- Đừng vòng vo nữa, sẽ cho ngươi một giải thích vừa lòng, ta sẽ không lấy mạng nhỏ của mình ra đùa.
Nam nhân lật tay lại, một khối lệnh bài thải ngọc cực kỳ hiếm thấy đặt trên bàn, móc một khối ngọc điệp ra đánh pháp ấn vào đẩy tới trước mặt Miêu Nghị cho hắn thẩm tra đối chiếu.
Lệnh bài thải ngọc đưa ra, Miêu Nghị và Vân Tri Thu mí mắt co giật. Đây là ngọc điệp quan chức chỉ có đại thần trong triều đình mới có tư cách sử dụng, ít nhất từ đẳng cấp Hầu gia trở lên mới có, thân phận thật sự của đối phương không cần nói cũng biết.
Miêu Nghị cầm lệnh bài quan chức đối chiếu với khối ngọc điệp kia, mỉm cười đẩy trở lại:
- Quả nhiên là ngươi!
Vân Tri Thu, Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhìn nhau, thầm tò mò đối phương là ai, đáng tiếc Miêu Nghị không nói rõ.
Nam nhân cất đồ, hỏi:
- Lời giải thích ta muốn đâu?
Miêu Nghị bưng tách trà lên thổi hơi nóng:
- Chu Phùng An, Tra gia! Lời giải thích này đủ xác nhận thân phận của ngươi đi?
Khóe môi nam nhân co giật, không ngờ đối phương nhắm chính xác, xem ra trong di vật của Chu Phùng An không đơn giản chỉ có tinh linh.
Nam nhân không sợ trà có độc, bưng lên nhấp một ngụm, hỏi:
- Nói đi, nói ra điều kiện của ngươi, muốn cái gì mới chịu giao đồ ra?
Miêu Nghị nói:
- Hậu quả giao đồ ra chắc không cần ty chức nói nhiều làm gì, một khi giao ra thì ty chức chỉ có đường bị diệt khẩu.
Nam nhân liếc xéo:
- Muốn giữ trong tay để áp chế ta?
Miêu Nghị nói:
- Cái đó thì không, ta sẽ không giữ lại nó, không thì sẽ chuốc rắc rối. Nếu ta xảy ra chuyện thứ đó lập tức được giao vào tay Thiên Đình. Ta dám đến tất nhiên đã sớm chuẩn bị.
Nam nhân nói:
- Ta đã đích thân đến thì việc này phải có kết thúc. Nếu ta không thoải mái thì bảo đảm ngươi sẽ chết trước!
Miêu Nghị nói:
- Vì biết điều này nên ta mới không dám lấy nó áp chế đại nhân, đại nhân quyền lớn thế lớn, dù có suy sụp cũng là sâu trăm chân chết mà không cứng. Bên dưới chắc có người bán mạng vì đại nhân, khi đó muốn lấy mạng của ty chức e rằng chỉ là một Chu Phùng An tầm thường.
Nam nhân hừ mũi:
- Biết thì tốt. Nói đi, muốn ta trả cái gì gì thì mới chấm dứt việc này?
Đều là người thông minh, biết đối phương sẽ không giao đồ ra thì nam nhân không vòng vo nhiều, trực tiếp giải quyết vấn đề.
Miêu Nghị nói:
- Đại nhân không cần trả bất cứ cái gì nào, ty chức chỉ muốn quen bằng hữu với đại nhân. Miễn đại nhân không chê thì dù Thiên Đình có điều tra vụ việc cũng sẽ không dính líu gì đến đại nhân.
Quen bằng hữu?
Nam nhân nhìn Miêu Nghị chằm chằm một lúc, móc hai tinh linh ra, đánh vào pháp ấn rồi đặt trên bàn.
Miêu Nghị cười, cũng lấy hai tinh linh ra đánh pháp ấn của mình vào, cầm một cái thi pháp lắc, tinh linh kia hưởng ứng, sau đó hắn cất vào.
Nam nhân cầm tinh linh khác, nhìn Vân Tri Thu, Thiên Nhi, Tuyết Nhi sau lưng Miêu Nghị.
Nam nhân hỏi:
- Bọn họ có thể tin được không?
Miêu Nghị nói:
- Đáng tin còn hơn thân tín bên cạnh đại nhân. ngoài ra ty chức có một điều thấy lạ là đại nhân có thể tự mình chạy đến đây chứng tỏ biết sự việc nặng nhẹ, không giống loại người phái thích khách ám sát ty chức, Tra gia . . . chẳng lẽ liên quan đến tôn phu nhân?
Việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài!
Nam nhân không muốn nói, gã đứng dậy chắp tay rời đi, vừa đi vừa nói:
- Ngưu Hữu Đức, hãy nhớ kỹ lời mình đã nói.
Miêu Nghị nhìn hai người rời khỏi động tiên, thậm chí không bắt điểm yếu nào của Miêu Nghị, bọn họ cứ đi vậy sao?
Vân Tri Thu kinh ngạc hỏi:
- Bọn họ không được chút bảo đảm nào mà tin lời ngươi nói? Không sợ ngươi đưa đồ cho Thiên Đình? Ta còn tưởng rằng bọn họ muốn bắt ta làm con tin.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Người không cần điểm yếu mới là đáng sợ nhất, chứng minh họ không thèm để chúng ta vào mắt. Người đó tự lộ mặt đã là uy hiếp và sự cảnh cáo lớn nhất, ta bán đứng hắn không có chút ích lợi nào.
Vân Tri Thu lặng im, giây sau hỏi:
- Tra gia? Chẳng lẽ vị này là Thiên Mão Tinh Quân Bàng Quán?
Miêu Nghị chậm rãi gật đầu nói:
- Đúng là hắn.
Mới dàn xếp xong một người ngầm điều tra thì giữa trưa hôm đó lại có vị khách đến viếng, Giám Sát Hữu Sứ Cao Quan Thiên Đình từ trên trời giáng xuống.
Cao Quan vẫn cứ là dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng nghiêm khắc, kéo áo choàng đen dẫn hai hàng người sải bước vào thành.
Từ cửa thành có người thông báo với Miêu Nghị ngay, hắn nhanh chóng mở ra trận pháp phong kín, dẫn người đứng chở dưới bậc thang ngoài cửa cung nghênh tiếp.
Miêu Nghị hành lễ bái kiến trước:
- Ty chức cung nghênh Cao Hữu Sứ!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Cung nghênh Cao Hữu Sứ!
Ai nấy hết sức cẩn thận rụt rè, ánh mắt sợ hãi nhìn Cao Quan, như thể Cao Hữu Sứ đến làm nhiệt độ trưa nắng gắt cũng giảm xuống nhiều.
Cao Quan lạnh lùng liếc qua Miêu Nghị rồi dẫn người vào thẳng trong Thủ Thành cung.
Miêu Nghị đành bước nhanh theo sau.
Trước cửa cung mới sửa, Cao Quan chợt dừng bước xem xét kỹ, hiển nhiên cũng biết chuyện cửa cung sụp xuống.
Cao Quan phán quan mặt lạnh có khác, ở trên đường xem náo nhiệt, thiên binh thiên tướng đứng ngoài cung nhìn theo đoàn người vào cửa cung, đều suy đoán mục đích gã đến đây. Phạm vi suy đoán chỉ lòng vòng vài loại.
Đại sảnh nội cung. Cao Quan không được mời tự vào, phất áo choàng ngồi ở ghế cao, có hai người một trái một phải đứng cạnh gã.
Miêu Nghị định hỏi gã có gì sai bảo thì tùy tùng tên Tiêu Bách Kiên đứng bên trái Cao Quan lên tiếng:
- Triệu tập tất cả thống lĩnh, thiên tướng vào cung.
Người Giám Sát Hữu Bộ ở bên ngoài đi chấp hành ngay, không cần trải qua sự đồng ý của Miêu Nghị.
Nói câu đó xong tùy tùng tên Kiều Thắng đứng bên phải Cao Quan nhìn Miêu Nghị chằm chằm, hỏi:
- Ngưu đại thống lĩnh, nghe nói năm ngày trước đại thống lĩnh gặp chuyện bên ngoài Thủ Thành cung, có việc này không?
Miêu Nghị nhìn Cao Quan, gã cũng đang lạnh lùng nhìn hắn, không tỏ ý kiến gì với việc tùy tùng hỏi chuyện, tức là đã biết trước câu hỏi, họ không cho hắn thời gian thở dốc.
Miêu Nghị trả lời:
- Có chuyện này.
Kiều Thắng hùng hổ hỏi:
- Là ai làm?
Miêu Nghị đáp:
- Không biết, ta cũng muốn biết là ai.
Kiều Thắng gặng hỏi:
- Ngươi cảm thấy là ai làm?
Miêu Nghị trả lời:
- Ta đắc tội quá nhiều người, không thể kết luận.
Kiều Thắng yêu cầu:
- Kể lại tỉ mỉ sự việc đã xảy ra.
Miêu Nghị còn làm gì được, đành kể đại khái lúc gặp chuyện, từ lần đầu tiên Thủ Thành cung mở tiệc mời. Miêu Nghị nói thẳng muốn xuống tay với đám cửa hàng, rồi tới Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu, hắn càng không che giấu việc huyết tẩy. Quan trọng là vì quá nhiều người thấy, Miêu Nghị không diệt khẩu nên chẳng giấu diếm được. Sau đó trở về Thủ Thành cung gặp chuyện.