Đương nhiên, những yêu đạo cự bá này cũng không dám dễ dàng đụng chạm
đến ranh giới cuối cùng của Lục Thánh. Giữa Lục Thánh với nhau bởi vì
bản thân đã có mâu thuẫn nên không dễ dàng liên thủ, nếu thật sự đụng
chạm đến lợi ích của Lục Thánh, thì những yêu đạo cự bá kia cũng không
chịu nổi.
Miêu Nghị nghe được cũng hít một hơi khí lạnh, khó trách nói Tinh Tú Hải vô cùng hung hiểm, hơn nữa cực kỳ hỗn loạn, thì ra còn có một ít yêu
đạo cự bá mà ngay cả Lục Thánh cũng phải lựa chọn quên lãng. Có sự tồn
tại của những người này cũng khó trách Yêu Thánh Cơ Hoan khó có thể hoàn toàn giải quyết Tinh Tú Hải, cứ để nó hỗn loạn như vậy.
Cách nói Tinh Tú Hải là nơi khởi nguồn của Yêu Thánh Cơ Hoan, cho nên Cơ Hoan tương đối phóng túng, đoán chừng chỉ là mượn cớ dát vàng lên mặt
mình, trên thực tế là không giải quyết được những yêu đạo cự bá kia.
Tóm lại toàn bộ Tinh Tú Hải mấy vạn hòn đảo và hải vực lớn lớn nhỏ nhỏ, chính là bị các loại yêu nghiệt cự bá chiếm đóng.
Mà vị trí hiện tại của Miêu Nghị đang ở trên địa bàn của Tây Phương Tú
Chủ Tinh Tú Hải, tòa đảo này là lãnh địa của một vị Thương Viên Thống
Lĩnh, Thương Viên Thống Lĩnh tên là Viên Khai Sơn, chính là một vị yêu
tu tam phẩm, tương đương với tu sĩ cấp bậc Hồng Liên.
Nghe đến đây, Miêu Nghị không khỏi chột dạ hỏi:
- Ngũ Hoa phu nhân kia là thủ hạ của Thương Viên Thống Lĩnh ư?
Tu sĩ cấp bậc Hồng Liên không phải chuyện đùa, theo lão Bạch phân chia:
nhất pháp tung hoành, nhị pháp ngự không, tam pháp phi thiên, tứ pháp vô biên, trong bốn cảnh giới lớn này, cấp bậc Hồng Liên đã đột phá cảnh
giới nhất pháp tung hoành, đạt tới cảnh giới có thể ngự không phi hành.
Nếu thật sự trêu chọc loại yêu nghiệt này, vậy cho dù là cước lực của
Hắc Thán cũng chỉ là cặn bã, chỉ sợ muốn trốn cũng không có biện pháp,
nói không sợ là giả dối.
Bì Quân Tử lắc đầu nói:
- Ngũ Hoa phu nhân là tiểu thiếp thứ năm của Thống Lĩnh Bích Du Ba ở
Bích Du thủy phủ bên ngoài ba ngàn dặm, cũng không phải là thủ hạ của
Viên Thống Lĩnh.
- Bên ngoài ba ngàn dặm?
Miêu Nghị ngẩn người, khoảng cách này cũng xem như có chút xa, tức thì có chút kỳ quái nói:
- Tiểu thiếp của Thống Lĩnh Bích Du thủy phủ làm sao lại chạy đến trên
địa bàn của Thương Viên Thống Lĩnh chiếm một mảnh đất? Chẳng lẽ Thương
Viên Thống Lĩnh cũng không quản?
Hiện tại hắn đã có hơi hiểu được vì sao của cải của Chương Ngư Tinh kia rất là phong phú, thì ra là tiểu thiếp của người ta.
Bì Quân Tử cười khổ nói:
- Lúc đó sau khi Ngũ Hoa phu nhân chiếm địa bàn của tiểu nhân, sau đó
tiểu nhân cũng tố cáo lên trên, kết quả sau đó mới biết, quan hệ giữa
Bích Thống Lĩnh và Viên Thống Lĩnh không giống bình thường, hình như là
huynh đệ kết nghĩa, nghe nói phải gọi Bích Thống Lĩnh một tiếng Đại ca,
có tầng quan hệ này tự nhiên là thành như vậy, chẳng qua là ép uổng cho
tiểu nhân.
Miêu Nghị không nói được gì, thì ra còn có quan hệ với Thương Viên Thống Lĩnh, hơn nữa tình huống càng bết bát hơn, Ngũ Hoa phu nhân đầu tiên là tiểu thiếp của Bích Du Ba kia, tiếp theo là chị dâu của Viên Khai Sơn,
mình giết Ngũ Hoa phu nhân tương đương đã đắc tội với hai Thống Lĩnh yêu nghiệt.
Dù sao cũng đã có chút thu hoạch, Miêu Nghị không khỏi đang suy nghĩ,
mình có nên thấy tốt liền thu, mau mau chạy thoát thân hay không...
Thế nhưng vừa nghĩ tới thủ hạ toàn quân chết hết, đi về chỉ sợ rất khó
giữ được vị trí động chủ, hiện tại chỉ thu hoạch được chút của cải, có
vẻ như được không bằng mất.
Chẳng qua vẫn phải hỏi rõ tình huống ràng:
- Ngũ Hoa phu nhân chết rồi, ngươi suy đoán Bích Thống Lĩnh và Viên Thống Lĩnh kia bao giờ thì biết được?
Bì Quân Tử biết hắn đang lo lắng điều gì, lắc đầu nói:
- Cái này không rõ lắm.
Miêu Nghị lật Ngũ Hoa phu nhân đang nướng trên tay, cười lạnh nói:
- Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi hiện tại bị ta khống chế, nếu ta có gì bất trắc khẳng định trước tiên sẽ làm thịt ngươi lót đường, có lẽ ta hiện tại nên làm thịt ngươi trước rồi lại nói.
Bì Quân Tử kinh hoảng thất thố, liên miệng giải thích:
- Đại tiên, tiểu nhân thật không rõ lắm, tiểu nhân ngay cả động phủ dưới nước của Ngũ Hoa phu nhân cụ thể ở đâu cũng không biết. Chẳng qua tiểu
nhân nghe nói sở dĩ Ngũ Hoa phu nhân chạy đến nơi này là bởi vì tranh
sủng mệt mỏi, bị những thê thiếp khác của Bích Du Ba Thống Lĩnh chèn ép, ở Bích Du thủy phủ không có đất dung thân, mới tạm thời đặt chân nơi
đây.
- Mà Viên Thống Lĩnh cũng không có khả năng thường xuyên chạy tới gặp
chị dâu, như vậy truyền ra không dễ nghe. Nghe nói bối cảnh của Bích Du
Ba không bình thường, tiểu nhân cho rằng Viên Thống Lĩnh không thể nào
không để ý tới thể diện của Bích Du Ba mà làm ra chuyện thường xuyên gặp riêng chị dâu, cho nên tiểu nhân suy đoán trong thời gian ngắn hẳn là
sẽ không có ai phát hiện cái chết của Ngũ Hoa phu nhân.
- Vẫn là câu nói kia, nếu ta xảy ra chuyện, trước tiên giết ngươi làm đệm lót lưng!
Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng khẽ thở phào nhẹ nhõm, không cầu sẽ không bị phát hiện, chỉ cần trong thời gian ngắn không bị phát hiện là tốt rồi.
Sau một hồi lật đồ nướng trong tay và suy tư, hắn lại ép hỏi lần nữa:
- Ngươi có biện pháp gì tốt giúp ta đi săn?
Bì Quân Tử liếc nhìn Hắc Thán đứng ăn, nằm ăn, nằm nghiêng ăn, vẫn là
lần đầu nhìn thấy long câu kỳ lạ như vậy, không khỏi thử hỏi một câu:
- Xin hỏi tu vi của đại tiên như thế nào?
Miêu Nghị liếc nhìn hắn, hơi nhướng mày nói:
- Tu vi thấp hơn nữa, giết ngươi vẫn còn dư sức có thừa, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nghĩ ra chủ ý không đứng đắn gì.
Bì Quân Tử oán thầm không dứt, tu sĩ cưỡi long câu này tu vi cao hơn nữa cũng không cao bao nhiêu, nhiều nhất là tu sĩ Thanh Liên, nhưng lá gan
thật là lớn, một chút tu vi như vậy cũng dám chạy đến Tinh Tú Hải đi
săn, không ngờ lão tử xui xẻo đụng phải.
Hai cánh tay bị xuyên của y vội vàng xua xua, hết sức lo sợ nói:
- Tiểu nhân không phải có ý này, chỉ là muốn hỏi đại tiên muốn săn bao nhiêu, có giới hạn cuối cùng hay không?
Miêu Nghị trả lời:
- Đương nhiên là càng nhiều càng tốt!
Càng nhiều càng tốt?
Bì Quân Tử cười khổ nói:
- Để tiểu nhân nói cho đại tiên biết, dưới quyền Viên Thống Lĩnh có bảy
mươi hai vị trại chủ, mỗi người đều có tu vi thực lực nhị phẩm, phân bố
như lưới, không giống như nơi này của tiểu nhân nguyên nhân bởi vì Ngũ
Hoa phu nhân nên chỉ có một mình cô đơn. Một khi xông vào lãnh địa của
những người khác, chỉ cần giết một yêu tu nhất định sẽ kinh động những
người khác, tiểu nhân chỉ là không muốn đại tiên gặp phải phiền phức.
Miêu Nghị xì một tiếng nói:
- Ngươi đang cân nhắc vì ta, hay là đang cân nhắc vì những yêu tu khác?
Bì Quân Tử nghĩ thầm, ta không phải lo lắng cho ngươi, mà ta cân nhắc vì bản thân, một khi con bà ngươi gặp phải phiền phức, ắt sẽ nảy sinh ý
nghĩ muốn giết ta trước làm đệm lót lưng, ta có thể không cẩn thận một
chút sao?
Không để ý đến sự châm chọc trong giọng nói của đối phương, Bì Quân Tử tận tình khuyên bảo:
- Đại tiên, tiểu nhân không có nói láo, nếu như ngài giết một tên liền
đi ngay, vậy thì cũng dễ làm, nếu không nhất định sẽ rước lấy sự đuổi
giết của mọi người!
Vì cái mạng nhỏ của mình, vì để đối phương tin tưởng lời nói của mình, lại bồi thêm một câu vô cùng thật:
- Đại tiên gặp phiền phức sẽ giết tiểu nhân làm đệm lót lưng, cho nên
tiểu nhân không hi vọng đại tiên gặp phải phiền phức, tiểu nhân còn muốn sống tiếp.
Miêu Nghị im lặng không nói, lời này của người ta có mấy phần đạo lý,
nếu đi săn ở Tinh Tú Hải dễ dàng như vậy, chỉ sợ không biết có bao nhiêu tu sĩ tới đây rồi, lại trầm ngâm nói:
- Ta từ rất xa chạy tới, sao có thể tay không mà về, ngươi suy nghĩ lại
một chút, có biện pháp nào để cho ta làm một lần kiếm được nhiều một
chút hay không?
- Làm một lần?
Bì Quân Tử cười khổ nói:
- Hai tháng sau, trên Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội mỗi năm một lần, bảy mươi hai vị trại chủ đều sẽ đến...
Lời không nói hết, ý nói là, đến lúc đó bảy mươi hai vị yêu thú cấp bậc
Thanh Liên tề tụ, khi đó nhiều người, nhưng ngươi có bản lãnh một mình
đối phó nhiều người như vậy sao? Làm người vẫn là đừng quá tham lam,
ngươi nuốt không nổi đâu!
Miêu Nghị hiếu kỳ hỏi:
- Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội là cái gì?
Bì Quân Tử giải thích:
- Viên Thống Lĩnh thích rượu thật ngon, vì vậy mỗi năm bảy mươi hai vị
trại chủ đều sẽ ủ cất tạo ra một số rượu ngon, mọi người tụ tập lại một
chỗ bình phẩm, rượu nào ngon nhất được mọi người công nhận sẽ mang hiến
tặng cho Viên Thống Lĩnh. Viên Thống Lĩnh lấy được rượu ngon trước nay
vẫn ban thưởng không keo kiệt. Quá trình bảy mươi hai trại chủ bình phẩm rượu ngon được lấy nhã danh Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội, thật ra chính là vì hùa theo sở thích của Viên Thống Lĩnh.
- Thì ra là như vậy, một đám nịnh bợ...
Miêu Nghị dường như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, ánh mắt lóe lên một trận.
Bảy mươi hai vị trại chủ, đó chính là bảy mươi hai yêu thú cấp bậc Thanh Liên, nếu như chém giết bảy mươi hai tên này, đó chính là bảy mươi hai
viên yêu đan nhất phẩm.
Hắn suy nghĩ một chút đã cảm thấy tim đập thình thịch, nếu như có thể có thu hoạch này, sau khi trở về cho dù không thể tiếp tục làm động chủ
cũng đủ cho mình sử dụng thật nhiều năm. Nhưng vấn đề lớn nhất là, muốn
một lần giải quyết hết bảy mươi hai trại chủ cấp bậc Thanh Liên có vẻ
không có khả năng, giải quyết một người lại sẽ đánh rắn động cỏ, đến lúc đó sẽ được không bằng mất.
Đã có kinh nghiệm của đám ‘tiểu tử’ giết chết Ngũ Hoa phu nhân, Miêu Nghị ngược lại tương đối có nắm chắc đối với đám ‘tiểu tử’.
Thế nhưng sử dụng ‘tiểu tử’ nhất định phải đánh lén, nếu không toàn bộ đám ‘tiểu tử’ phải chết hết.
Muốn đồng thời đánh lén bảy mươi hai người không có khả năng! Trừ phi có biện pháp đến gần bọn họ, còn có thể làm cho bọn họ buông lỏng cảnh
giác mới có khả năng đắc thủ, nếu không hoàn toàn không có hy vọng.
Thịt đã nướng chín, Miêu Nghị cắt một nửa ném cho Bì Quân Tử.
Bì Quân Tử vừa cười vừa cảm tạ, ôm lấy bắt đầu gặm.
Miêu Nghị đang cầm miếng thịt của Chương Ngư Tinh do dự một hồi, lúc
muốn cắn ăn vẫn không tránh được nhớ tới phụ nhân xinh đẹp kia, không
ngờ mình lại muốn ăn nàng...
Từ từ thử cắn một miếng, nhai hai cái, ánh mắt sáng lên, thịt rất thơm, hơn nữa rất ngon, mùi vị tương đối không tồi.
Hơn nữa vừa nuốt vào bụng rất nhanh liền cảm nhận được một dòng nước ấm
khuếch tán khắp toàn thân, thịt yêu tinh tu luyện nhiều năm không biết
đã hấp thu bao nhiêu tinh hoa thiên địa này quả nhiên không giống bình
thường, không phải gia cầm bình thường có thể so sánh, khó trách Hắc
Thán và đám ‘tiểu tử’ đều thích.
Miêu Nghị cầm thịt nướng yên lặng gặm hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Ngươi có biện pháp giúp ta lẫn vào trong Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội hay không?
- Hả...
Bì Quân Tử đang ăn đột nhiên ngẩng đầu, thất thanh nói:
- Đại tiên, ngài thật sự muốn đi sao? Đại tiên cần phải biết, tu vi của
bảy mươi hai vị trại chủ đều tương đương với tu sĩ cấp bậc Thanh Liên,
cho dù là lẫn được vào cũng rất khó có cơ hội hạ thủ!
- Có cơ hội hay không trước tiên lẫn vào xem một chút rồi nói, không vào xem một chút làm sao biết có cơ hội hay không? Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có biện pháp nào giúp ta lẫn vào hay không?
- Việc này...
Bì Quân Tử ngỡ ngàng suy tư một hồi, suy nghĩ một chút vẫn lắc đầu nói:
- Ngũ Hoa phu nhân thỉnh thoảng sẽ đi tham gia góp vui, nàng từng dẫn ta đi qua mấy lần, theo tình huống lúc đó, ngoại nhân không được phép muốn tự tiện lẫn vào không có nhiều khả năng.
Miêu Nghị hỏi:
- Vậy phải thế nào mới có thể được phép tiến vào?
- Trừ phi có người quen dẫn đại tiên đi vào, hoặc là đại tiên có đủ thực lực bối cảnh để bọn họ hoan nghênh mới được, mặc dù Ngũ Hoa phu nhân
không có rượu ngon dâng lên tham dự, thế nhưng nàng có chỗ dựa là Bích
Du thủy phủ, lại quen biết Viên Thống Lĩnh, mới được đi tham gia náo
nhiệt, nếu không căn bản không cách nào tiến vào.
- Bích Du thủy phủ...
Miêu Nghị ngẩn người, trong đầu đột nhiên thoáng qua điều gì, bàn tay
vừa lật, một tấm lệnh bài thủy tinh trong suốt đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay, phía trên điêu khắc chữ Bích rõ ràng đập vào mắt. Trực tiếp
ném cho Bì Quân Tử hỏi:
- Ngươi xem giúp ta lệnh bài này có quan hệ với Bích Du thủy phủ hay không?
Bì Quân Tử cầm vào tay không cần nhìn lâu, kinh ngạc nói:
- Đây là lệnh bài của Ngũ Hoa phu nhân, chính là xuất từ Bích Du thủy phủ...
Y hiểu ra rất nhanh, lệnh bài này chắc chắn là người ta lấy được sau khi giết Ngũ Hoa phu nhân.
Năm ngón tay của Miêu Nghị mở ra, hút lệnh bài trở lại trong tay, lắc lắc hỏi:
- Có lệnh bài này có thể lẫn vào Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội không?
Bì Quân Tử gật đầu liên tục nói:
- Có lệnh bài này trong tay vậy có nghĩa có được chỗ dựa của Bích Du
thủy phủ, Bích Du Ba và Viên Thống Lĩnh làm bạn tâm đầu ý hợp, bảy mươi
hai vị trại chủ tự nhiên phải nể mặt, không đến nỗi ngăn trở. Chỉ là
trên người đại tiên không có một chút yêu khí nào, sợ là đến lúc đó sẽ
làm cho người ta nghi ngờ.
Nói đến đây, Bì Quân Tử khẽ động trong lòng.
Nếu như đối phương muốn giết mình, vậy sớm hay muộn vẫn muốn động thủ
với mình, đợi đến khi mình không có giá trị lợi dụng rồi, chỉ sợ sẽ là
thời điểm hạ thủ.
Nếu như đối phương muốn đi Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội, sao không giúp hắn một tay? Chắc hẳn một mình hắn không dám đi, chỉ cần mang mình đi cùng, vừa hay mình có cơ hội thoát thân, nếu không một mực bị kiềm chế thế
này khi nào mới có thể thoát khỏi biển khổ?
Miêu Nghị khẽ vuốt cằm cau mày, lời của đối phương cũng có đạo lý, trên người mình không có yêu khí, cho dù đi cũng sẽ lộ tẩy.
Ai ngờ Bì Quân Tử sửa lời nói:
- Cũng không phải là không có biện pháp, đại tiên cầm lệnh bài của Bích
Du thủy phủ trong tay, nhất định không ai dám hoàn toàn lục soát đại
tiên. Đại tiên chỉ cần bảo trì một chút yêu khí trên người, nhất định có thể không chút sai sót.