Phi Thiên

Chương 1123: Chương 1123: Sợ gì thiên lôi cuồn cuộn (2)




Nói được một nửa, Bảo Tín đột nhiên sửng sốt, hồ nghi nói:

- Chẳng lẽ tiền bối dùng nguyện lực để tu hành?

- Cái này…

Miêu Nghị cũng ý thức được không đúng, liền thuận miệng sửa lời nói:

- Không! Trong môn phái các ngươi chắc phải có cách thu được nguyện lực chứ?

Bảo Tín nghe vậy liền lắc đầu, thầm nghĩ vị tiền bối này quả là ngớ ngẩn, đúng là cái gì cũng không biết, liền đáp:

- Đương nhiên là dùng Cố Nguyên đan và Tiên Nguyên đan.

Tiên Nguyên đan? Miêu Nghị sợ đến nỗi suýt nhảy dựng lên, mẹ nó chứ, đùa gì thế, nhưng lại cảm thấy có chút không đúng, không có khả năng chịu được khi phục dụng Tiên Nguyên đan, nếu không thì xong đời rồi, hồ nghi nói:

- Tu vi của các ngươi cũng chịu được Tiên Nguyên đan sao?

Bảo Ninh lắc lắc đầu:

- Tiên Nguyên đan là tiên đan cấp cao, chỉ cảnh giới Hồng Liên ngự không cảnh mới có thể dùng được, như chúng ta thì chỉ khổ tu bình thường, lần lịch lãm này nếu hoàn thành trở về thì có thể nhận được phần thưởng ngoại lệ là bốn viên Cố Nguyên đan, đến lúc đó tu vi của chúng ta so với Bạch Liên tam phẩm cũng không chênh lệch mấy rồi, sau khi đạt cảnh giới tam phẩm mỗi năm có thể nhận được bốn viên Cố Nguyên đan.

Thì ra là vậy! Xem ra không khác gì mấy, làm ta giật mình! Miêu Nghị hỏi:

- Có phải khi đến tứ phẩm hàng năm sẽ nhận được tám viên loại này không?

Bảo Ninh gật đầu,

- Đúng vậy, Bạch Liên nhất phẩm mỗi năm một viên Cố Nguyên đan, nhị phẩm mỗi năm hai viên, tam phẩm là bốn viên. Ngoài ra tới cảnh giới Hồng Liên còn có Tiên Nguyên đan nữa, nhưng bởi tài liệu luyện chế Tiên Nguyên đan vô cùng trân quý, không có cách nào chế tạo số lượng lớn, nhất phẩm mỗi trăm năm lĩnh một viên Tiên Nguyên đan, nhị nhẩm mỗi trăm năm nhận hai viên, tam phẩm là ba viên, cứ theo cách này mà tính, cửu đại môn phái đa phần đều như vậy.

Miêu Nghị đại điện chủ có thể nói là vô cùng động lòng, kinh thán không thôi nói:

- Cái này coi như là được dùng rất nhiều nguyện lực rồi, những kẻ ở hàng ngũ tiên ban được hưởng nguyện lực, cũng chưa chắc đã bằng với các người trong môn phái mạnh a!

- Sao có thể so với hàng ngũ tiên ban được!

Bảo Tín miệng nhai nhai, uống ngụm rượu nói:

- Trong hàng ngũ tiên ban không những có linh đan và tiên đan, bình thường còn có nguyện lực sử dụng, so với đám người khổ tu chúng ta là sướng hơn rồi.

Miêu Nghị nuốt một ngụm nước bọt nỏi:

- Làm thế nào để được đứng vào hàng ngũ tiên ban?

Bảo Tín nói:

- Có bối cảnh trên Thiên Đình, hoặc là hàng yêu trừ ma, bảo vệ chính đạo, người có danh tiếng được thế nhân kính ngưỡng theo luật pháp Thiên Đình, bất quá những người phía sau đều là người có tu vi cao thâm, không sao có thể nổi danh tới thiên đình được.

Bản thân mình làm gì có bối cảnh Thiên Đình? Hàng yêu trừ ma? Đi thu thập yêu quái, rồi khiến yêu ma đầu hàng, hai thứ này đến mình cũng không cách nào làm được! Miêu Nghị sờ cằm suy nghĩ một lúc, đột nhiên ha ha cười nói:

- Ta mới ra ngoài, còn chưa biết đến môn phái, không biết hai vị đạo trưởng có thể đưa ta về Chính Khí môn để kiến thức một chút được không?

Hai người gật đầu nói:

- Chỉ cần hai ta làm chứng cho tiền bối, chứng minh tiền bối là người đồng đạo, vậy tự nhiên sẽ là khách, sư môn ta dĩ nhiên sẽ tiếp đãi.

Miêu Nghị lập tức vui vẻ, chà chà tay,

- Vậy ngày mai xuất phát luôn chứ?

- Cái này…

Hai người lộ vẻ khó xử, Bảo Ninh nói:

- Tiền bối, chúng ta còn nhiệm vụ lịch lãm chưa hoàn thành, nếu giữa chừng trở về, sẽ bị sư môn trách phạt.

- Không cần lo, ta sẽ giúp các ngươi!

Miêu Nghị tiện tay lật, lấy ra năm viên âm đan, lại thêm hai viên yêu đan nữa, tổng cộng là bảy viên, đưa tới trước mặt hai người,

- Trên người các ngươi không phải còn có ba viên nữa sao, mười viên như này là đủ rồi, mỗi người năm viên, ngày mai có thể đi rồi.

Hai người trợn mắt há mồm, sau đó vội từ chối nói:

- Cái này sao được, chúng ta là trừ yêu hàng ma, nơi nào trảm sát yêu ma, đối phương đã từng làm chuyện ác gì, đều phải ghi lại mang về sư môn, sư môn sẽ phái chuyên gia đi từng địa phương một để chứng thực, cầm bừa một vài thứ về để lấp liếm là không thể được. Nếu như giết nhầm người lương thiện, khi trở vể có thể sẽ bị phế tu vi, trục xuất khỏi sư môn. Tiền bối, người muốn hại chúng ta sao?

- Hix… Như vậy à!

Miêu Nghị không thể làm gì khác đành thu hồi đồ lại, vui vẻ nói:

- Ta cũng là có lòng tốt, không phải muốn hại các ngươi, nếu không được thì thôi vậy.

Bảo Tín nói:

- Chúng ta biết tiền bối có ý tốt, chẳng qua là tiền bối chưa rõ tình huống lắm thôi.

Miêu Nghị gật đầu,

- Nói rất phải, vậy chúng ta kết bạn cùng lên đường thế nào?

Hắn chuẩn bị giúp hai người hoàn thành nhiệm vụ nhanh một chút, nếu không với tu vi hai người này, không biết đến bao giờ mới xong nhiệm vụ, chứ đừng nói khiến yêu ma đầu hàng. Đến lúc đó để hai người chứng minh mình là người đồng đạo, có phương pháp luyện chế Tiên Nguyên đan, hắn dĩ nhiên sẽ đoạt vào tay.

Hai người tự nhiên không thể nói không được, chẳng qua là… Bảo Ninh nói:

- Tiền bối, vậy việc người giết Thành Hoàng xử lý thế nào?

- Quản hắn làm gì, ta mặc dù mới xuống núi, nhưng cũng biết chính đạo của mình, chính là hàng yêu trừ ma! Thân là Thành Hoàng mà dám đe doạ phàm dân, biết luật mà phạm pháp, tội càng nặng thêm, đáng giết!

Miêu Nghị một chưởng đánh về phía trước, chính nghĩa lẫm nhiên nói:

- Chỉ cần không thẹn với tâm, sợ gì thiên lôi cuồn cuộn!

Hai người bị khí thế hắn đột nhiên phát ra trấn trụ, sau đó cảm thấy vô cùng kính nể, Bảo Ninh chắp tay nói:

- Còn chưa thỉnh giáo danh tính của tiền bối!

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:;

- Ngưu Hữu Đức!

- Thì ra là Ngưu tiền bối!

Hai đạo sĩ cùng chắp tay lần nữa để ra mắt.

Sau đó Bảo Tín nói:

- Tiền bối, đã giết Thành Hoàng thì để tránh phiền toái không cần thiết, không nên ở lâu nơi này, chi bằng chúng ta lên đường luôn đi.

Miêu Nghị vốn định đồng ý, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, hàn huyên cả đêm đoán chừng cũng sắp sáng rồi, quay đầu lại thấy Lưu lão hán vẫn đang say ngủ, cảm thấy có phần không nỡ, làm người tốt cũng phải ra dáng người tốt.

Vì thế hắn hơi chần chừ nói:

- Hay đợi trời sáng hẳn đi, ta mới xuống núi, vị lão hán này đã cực khổ dẫn đường giới thiệu, giờ để lão một mình nơi này, chẳng may xảy ra chuyện gì thì không hay, chờ lão tỉnh dậy đi về rồi hãy bàn tiếp đi.

Hai vị đạo sĩ nghe vậy liền cảm thấy vô cùng kính nể, nhìn nhân phẩm người ta xem, tu vi cao như vậy mà còn có thể gác đêm vì một người phàm.

- Tiền bối có tâm làm việc thiện đáng để chúng vãn bối học tập!

Hai người hành lễ kính ngưỡng một lần nữa.

Miêu Nghị khoát tay, tỏ ý không đáng nhắc tới.

Sáng sớm, Lưu lão hán tỉnh dậy, thấy ba người Miêu Nghị đang ngồi xếp bằng, ánh mắt song phương gặp nhau, Lưu lão hán giật mình một cái, vội bò dậy dập đầu,

- Tiểu lão nhi có mắt không tròng không biết là đại tiên, xin đại tiên thứ tội, xin đại tiên thứ tội.

Miêu Nghị đứng lên tự mình đỡ lão dậy,

- Làm sao phải hành lễ lớn vậy, cái này cũng không trách lão, là do ta cố ý dấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.