Phi Thiên

Chương 3795: Chương 3795: Ta tất sẽ nhổ cỏ tận gốc Khấu gia (1)




Sắc mặt Thành Thái Trạch cùng Dương Khánh đều trầm xuống.

Được Dương Khánh nhắc nhở trước đó, đều đã hiểu được ý đồ cua Khấu Lăng Hư, chỉ là không ngờ Khấu Lăng Hư còn giấu hậu chiều, không ngờ tự tay giết sạch nhà Khấu gia, bây giờ lại ra chiêu đòi đơn đấu.

Chiều nay rất ngoan độc, đánh cho bên này trở tay không kịp!

Lấy tính mạng người nha Khấu gia ngưng tụ quân tâm, nếu Khấu Lăng Hư không hàng, dù người bên này dùng vũ lực chèn ép cũng khó mà bách hàng đối phương, giết sạch nhân mã đối phương thì bản thân cũng tổn thất thảm trọng, đó cũng không phải là điều Miêu Nghị muốn thấy, hiển nhiên Khấu Lăng Hư đã xem trúng điểm này, mới dám hạ ngoan thủ với người nhà Khấu gia!

-Bây giờ Khấu Lăng Hư luôn mồm nói là vì suy xét cho huynh đệ hai bên, muốn cùng Miêu Nghị đơn đấu, ngươi đáp ứng hay là không?

Khấu Lăng Hư vì huynh đệ trên dưới Bắc quân làm được đến bước này, chẳng lẽ Miêu Nghị người con dám cự tuyệt? Cự tuyệt, để huynh đệ Nam quần bên này nhìn ngươi thế nào? Là sợ Khấu Lăng Hư ư?

Có sợ hay không đều là thứ yếu, người có thể chỉ huy đại quần cường công, nhưng ngươi sẽ chẳng được đến cái gì cả, chẳng nhưng không được đến còn phải gánh chịu tổn thất cực lớn.

Ý đồ cua Khấu Lăng Hư rất rõ ràng, đừng nghĩ hắn ngoan ngoãn thần phục chắp tay nhường ra nhân mã trên tay, có chết cũng phải cắn ngươi một miếng thịt.

Đáp ứng đơn đấu? Khấu Lăng Hư làm Thiên vương đã lâu, thực lực tuyệt không bình thường, không nắm bắt há dám mở miệng đòi đơn đấu? Một khi Miêu Nghị thua ở trên tay Khấu Lăng Hư, khoan nói sẽ đã kích sĩ khí, bên này lại liều đến lưỡng bại câu thương với nhân mã đối phương còn có nghĩa lý gì không? Nhỡ ra Miêu Nghị thất thủ bị bắt, đối phương lấy tính mạng Miêu Nghị làm uy hiếp, khi ấy bên này chỉ có thể lui binh, nguy cơ của Bắc quân cũng được giải trừ.

Cho dù Khấu Lăng Hư thua, thì giống như Dương Khánh nói vừa nãy, Miêu Nghị cũng không dễ dàng động đến người nhà Khấu gia nữa, nếu không phải hỏi trên dưới Bắc quân liệu có đáp ứng hay không, người còn muốn thuận lợi thôn tính nhân mã đối phương không?

- Tìm đường sống trong cõi chết!

Dương Khánh thương tiếc một tiếng, thầm trách Miêu Nghị biến một bước cờ hay đi thành nước cờ dở, vốn là có thể cách tuyệt đạm nhân mã bao gồm cả Khấu Lăng Hư này rồi đồng thời diệt đi, chủ soái vừa đao đảo, bước thu phục nhân mã Bắc quân tiếp theo sẽ không quá phí sức, cục diện vốn đã được sắp đặt tỉ mỉ, bây giờ thì hay rồi, bị làm thành cưỡi hổ khó xuống.

Thành Thái Trạch khẽ gật đầu, thần tình ngưng trọng, đây là điển hình của tìm đường sống trong cõi chết, ở thời điểm khẩn cấp quan đấu này, đối phương có thể cầm tính mạng trên dưới Khấu gia đẩy thế cục đến bước bây giờ, cũng thật là thế cục tuyệt nhất, Thành Thái Trạch âm thầm tự than không bằng, thầm thì mắng một câu:

- Lão gian cự hoạt!

Thấy Miêu Nghị ngò ngoè muốn động, Dương Khánh tấn tốc lên tiếng ngăn trở, nói:

- Vương gia, không thể mạo hiểm, năm đó Khấu Lăng Hư có thể quật khởi từ trong đám chư hầu, lại hùng bá một phương nhiều năm, không phải chỉ có hư danh!

Anh mắt Miêu Nghị coi chừng Khấu Lăng Hư, nhàn nhạt trả lời:

- Chẳng lẽ bản vương lại chỉ có hư danh ư?

Thành Thái Trạch cũng vội vàng lên tiếng ngăn trở:

- Vương gia, ý Dương tiên sinh không phải thế, chỉ là không nên đâm đầu vào bẫy của lão tặc này!

Muốn không lo lắng cũng khó, hiện thời nhân mã bên này mới được chỉnh hợp trong thời gian ngắn, chỉ có Miêu Nghị mới có thể đại biểu lợi ích cho mọi người, cũng chỉ có Miêu Nghị một đường thu phục bọn họ mới có thể trấn được cục diện, có Miêu Nghị ở đây không người dám nhảy loạn, một khi Miêu Nghị xảy ra ngoài ý, mặt dưới ai sẽ phục ai? Thành Thái Trạch hắn có thể phục Đăng Phi ư? Đăng Phi cũng sẽ không phục hẳn, nhân mã Nam quân cua Miêu Nghị không khéo sẽ bị phân liệt thành mấy bộ phận. Thế lực cường đại nhất thiên hạ thật không dễ dàng mới vặn thành, nếu không có đầu sợi thắt lại, mặt dưới lập tức có nguy cơ tan vỡ.

Mắt thấy đi tới một bước này, trong lòng mọi người đều ôm lấy hi vọng, nào có thể sắp thành lại bại.

Miêu Nghị đạm định nói:

-Chẳng lẽ hiện tại bản vương lại phải triệt binh? Chẳng phải chính đúng ý đồ của Khấu Lăng Hư? Hoặc là đổ máu cùng Bắc quân, kiếm cái hư danh thắng lợi cho người khác kiếm tiện nghi?

Thành Thái Trạch không nói, vứt bỏ tiến công đừng nói hắn cảm thấy đáng tiếc, chỉ sợ sau này Ngưu Hữu Đức cũng phải chịu tai tiếng bị một câu nói của Khấu Lăng Hư dọa lui. Nếu đánh? Thắng lợi mà tổn thất cự đại khác gì tự tìm phiền toái cho chính mình, thực sự là cưỡi hổ khó xuống.

Ngay cả Dương Khánh cũng phải nhíu may, cảm thấy cục này nan giải.

- Ngưu Hữu Đức, cớ gì do dự, chẳng lẽ ngươi sợ?

Khấu Lăng Hư ở xa xa quát lớn, thanh âm cự đại, như muốn cố ý nói cho tất cả mọi người đều nghe.

Miêu Nghị mặt không biểu tình nói:

- Khấu Lăng Hư, người nghe cho kỹ, đơn đấu, ngươi không phải đối thủ của ta, ta không muốn giết người, ta cho ngươi cơ hội làm ra lựa chọn sau cùng, lập tức suất lĩnh Bắc quân đầu hàng, đưng nên hi sinh vô ích! Bản vương nói rõ một lần cuối cùng, cho ngươi một lần cơ hội làm ra lựa chọn, lỡ qua cơ hội này, mặc ngươi trăm loại tâm tư, ta tất sẽ diệt cỏ tận gốc Khấu gia, ai cũng đừng hòng bảo mạng!

Lời này nghe lên không quá đang tin, nhưng không hiểu vì sao, Thành Thái Trạch cùng Dương Khánh đồng thời nhìn hướng Miêu Nghị, đều từ trong lợi của hắn nghe ra một cỗ khí thế cường đại che đậy hết thảy, đó là một loại khí phách, khí phách nuốt trọn thiên địa!

Đồng thời cũng cho người nghe một loại cảm giác kỳ quái, tựa hồ nháy mắt liên lấn át hết thảy thủ đoạn xảo trá cua Khấu Lăng Hư, thế cưỡi hổ khó xuống mà mọi người còn đang quấn quýt, ở trong mắt Miêu Nghị tựa hồ căn bản không tính cái gì, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.

Chí ít nhân mã dưới tay Miêu Nghi không biết nội tình được nghe lời ấy đều tinh thần khẽ rung, cảm thụ được khí thế của đường đường Thiên vương chưởng lệnh Nam quân, không chút nào kém hơn Thiên vương chưởng lệnh Bắc quân!

“Mặc ngươi trăm loại tâm tư, ta tất sẽ diệt cỏ tận gốc Khấu gia, ai cũng đừng hòng bảo mạng!” Lời này vang vọng trong đầu Khấu Lăng Hư, khiến đồng khổng hắn đột nhiên khẽ co rút lại, sít sao coi chừng Miêu Nghị. Trong nháy mắt này hắn cảm giác bản thân bị khí thế Ngưu Hữu Đức ập xuống, ẩn ước có áp lực cưỡi hổ khó xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.