Phi Thiên

Chương 1635: Chương 1635: Tạm bức cường địch. (Thượng)




Trước khi vào trong khảo hạch bọn nàng có mười người, sở dĩ trước khi trận chiến này diễn ra có thể bảo tồn được mười người không tổn hại là do uy lực của Băng Giáp thiên âm thú. Năng lực phi hành của Băng Giáp thiên âm thú tuy rằng không được tốt lắm. Nhưng mà đối thủ gặp phải nó, dưới uy lực của âm ba công đều bị ngã ngựa. Uy lực thực sự bất phàm. Thế nhưng không ngờ uy lực lớn như vậy lại bị ngã ngựa trong tay một tu sĩ Kim Liên tam phẩm. Muốn nàng không đau lòng cũng không được.

Sáu đầu Kim Cương ma điêu tạo thành cơn lốc đuổi theo Miêu Nghị, tiến vào trong nơi tràn ngập khí huyết sát. Bằng vào hình thể cửa Kim Cương ma điêu vừa mới chui vào, lập tức khiến cho trong tinh không xuất hiện cảnh tượng gió nổi mây phun, vô cùng đồ sộ.

Khoảng cách hơi xa, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng mông lung. Tình huống cụ thể xảy ra bên trong mọi người đã không nhìn quá rõ ràng được nữa.

Sáu đầu Kim Cương ma điêu không xâm nhập được bao lâu, Miêu Nghị đang xách thương nhanh chóng bay ngược về phía sau lúc này mở miệng cười lạnh. Hắn thi pháp nói một tiếng trong đám khí huyết sát.

Người cầm đầu nhảy vào trong đám khí huyết sát bỗng nhiên cả kinh. Bởi vì hắn cảm giác được có chỗ không đúng, trong huyết sát dường như có thứ gì ẩn nấp, đánh tới. Vật đánh lén dường như trong suốt. Mãi tới khi nó tới trươc mặt hắn mới phát hiện ra là một thanh kiếm nhỏ trong suốt. Mượn sương mù khí huyết sát yểm hộ khiến cho hắn không phát hiện ra được. Đợi tới khi hắn phát hiện thì đã bắn tới trước người.

Nhưng mà uy lực công kích dường như cũng có hạn. Trường thương trong tay hắn quét qua. Cạch một tiếng, trực tiếp bị hắn đánh gãy làm đôi.

Hắn có thể đề phòng thanh kiếm nhỏ trong suốt kia đánh lén, nhưng Kim Cương ma điêu lại khó lòng phòng bị.

Phốc.

Một tiếng nổ vang vọng, trơ mắt nhìn qua một con mắt của Kim Cương ma điêu đỏ lòm, bị thanh kiếm nhỏ trong suốt kia đánh cho nát bấy.

Người cầm đầu chấn động, uy lực công kích của thanh kiếm nhỏ này dường như không lớn, không ngờ lại có thể phá vỡ vòng phòng ngự từ pháp lực của hắn, khiến cho mắt ma điêu bị đánh nát bấy.

Trong đám khí huyết sát mông lung đột nhiên truyền tới tiếng kêu sắc bén của Kim Cương ma điêu.

- Đi mau. Có lừa dối.

Thống lĩnh cầm đầu khống chế Kim Cương ma điêu đột nhiên hét lớn một tiếng.

Lời nhắc nhở này đã có chút muộn, nhưng mà không chỉ có tọa kỵ của hắn, tọa kỵ của những người khác cũng lên tiếp thét lên một tiếng. Từng đầu Kim cương ma điêu bị làm cho rối loạn đội hình, căn bản không còn khống chế được nữa.

Ít nhiều Miêu Nghị cũng có chút tiếc nuối. Tu vi hắn đối với sáu người ở trong khí huyết sát quá thấp. Muốn điều khiển tâm diễm tạo thành thanh kiếm nhỏ trong suốt kia làm thương tổn tới mấy người này vẫn còn có chút khó khăn. Tốc độ phóng ra không đủ, hơn nữa chất lượng của thanh kiếm bằng tâm diễm còn chưa đủ cứng. Độ cứng không cao lắm. Lại nói, trên thân đám người này còn mặc chiến giáp bằng hồng tinh cấp cao. Nếu không hắn có thể trực tiếp dùng kiếm được hóa thành từ tâm diễm giải quyết hết những người này.

Đánh lén đắc thủ, thân thể Miêu Nghị dừng lại. Trong nháy mắt xách thương tiến vào trong đám khí huyết sát.

Thấy tình thế không ổn, lại không biết bên trong khí huyết sát còn có gì ám toán hay không. Phản ứng đầu tiên của sáu người là lập tức quay đầu bỏ chạy, bỏ Kim Cương ma điêu. Rất nhanh đã chạy thục mạng ra phạm vi khí huyết sát bao phủ. Miêu Nghị nhảy vào bên trong tự nhiên vồ hụt. Bằng vào tốc độ của hắn còn không đuổi kịp được sáu người này. Chỉ là, gặp Kim Cương ma điêu đi loạn tới, Miêu Nghị giơ thương chém làm đôi.

Lông vũ trên người Kim Cương ma điêu đều cứng rắn vô cùng, giống như thép tinh vậy. có thể nói ngoài thân nó là một tầng phòng hộ cứng rắn, chỉ là không ngăn được bảo thương sắc bén được làm từ hồng tinh độ tinh khiết cao. Bị Miêu Nghị chém ra từng tia lửa, máu tươi phun ra, miệng mấy đầu Kim Cương ma điêu phát ra tiếng rên rỉ.

Đối với việc giết đám Kim Cương ma điêu này Miêu Nghị cũng không có mấy hứng thú. Hắn thu những thanh kiếm nhỏ bằng tâm diễm lại, cũng nhanh chóng lao ra khỏi phạm vi khí huyết sát bao phủ. Hắn đứng lơ lửng trên tinh không nhìn qua. Sáu người kia đang chạy thục mạng ra ngoài, mau chóng tập trung về phía Phiền Ngọc Phỉ. Bốn đầu Kim Cương ma điêu may mắn còn sống sót cũng bay loạn ra ngoài.

Sáu người chạy ra ngoài kia không có Kim cương ma điêu tương trợ, trước đó lại chứng kiến chiến lực của Miêu Nghị khi đối chiến với Phiền Ngọc Phỉ, nào có ai dám tiến lên khiêu khích hắn nữa. Cả đám nhanh chóng thoát thân, tranh thủ phóng về phía Phiền Ngọc Phỉ.

Mà đám khí huyết sát dưới chân Miêu Nghị dưới tác dụng của quán tính, đại bộ phận vẫn thổi về phía trước.

- Thực sự là mãnh nhân.

- Có vài phần hương vị như một thương trong tay, thiên hạ vô địch.

Thoáng cái phế bỏ sáu đầu tọa kỵ còn lại. Đám người đứng xem bên ngoài không khỏi chậc chậc.

Sắc mặt Hạ Hầu Hổ Thành đen kịt như đáy nồi. Tọa kỵ của đám thủ hạ hắn đều bị phế. Thiếu lực lượng tương trợ, chiến đấu sau đó phiền phức rất lớn. Hắn vô thức quay đầu nhìn về phía đại ca mình. Nếu như không phải vì giúp đại ca nhổ ra cơn tức này, hắn làm sao có kết cục bi thảm như vậy được chứ?

Vừa vặn Hạ Hầu Long Thành cũng yếu ớt quay đầu nhìn về phía hắn một cái. Hai huynh đệ nhìn nhau, Hạ Hầu Long Thành chột dạ cúi đầu. Hắn biết rõ đệ đệ mình lần này bị mình hại tới thảm, trong lòng tự trách mình sao lại phạm phải sai lầm như vậy.

Nhìn bộ dáng tự trách của đại ca, Hạ Hầu Hổ Thành có lửa giận cũng không phát tác ra được. Hắn nhanh chóng xuất ra tinh linh nói đám người Phiền Ngọc Phỉ bỏ đi. Hiện tại rút về, cho dù không chiếm được vị trí thứ nhất thì thành tích cũng không quá kém. Nếu muộn, sợ rằng sẽ không mang nổi thứ gì ra. Dù sao người bốn phía nhìn vào quá nhiều.

Khấu Văn Lam tự nhiên cũng mừng rỡ không thôi.

- Lão lục, thủ hạ của đệ có chút thủ đoạn nha.

Khấu Văn Thanh cũng truyền âm khen Khấu Văn Lam, lại thở dài nói:

- Nếu sớm biết như vậy....

Lời nói đằng sau nàng không nói ra, ngụ ý là không nên đồng ý với Khấu Văn Hoàng.

Nhưng mà đã đồng ý rồi, hiện tại có nói vậy không khỏi làm cho Khấu Văn Lam có chút khó chịu. Đôi mắt sáng quét qua đám người Cừu Đãng Hải đang phóng về phía Miêu Nghị.

- Đừng trốn.

Thấy đám người Phiền Ngọc Phỉ đã mất đi ưu thế tọa kỵ, nghiễm nhiên trở thành con mồi để làm thịt. Lại nhìn thực lực đám người còn lại, chắc hẳn trên người cũng có mấy đào phạm. Giết đám gia hỏa này xong nhất định sẽ làm tăng thành tích của Đại thống lĩnh. Cơ hội chiếm tiện nghi tốt như vậy há có thể bỏ qua? Cừu Đãng Hải có thể nói là tinh thần chấn động, cao giọng quát một tiếng, dẫn mọi người nhanh chóng đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.