Hắn không biết lúc nào mình mới có thể được như vị quản gia này, hờ hững ngồi dưới mái hiên, trong an an tĩnh tĩnh liền có thể bày mưu lập kế xử lý việc ngoài ngàn dặm.
Khấu Văn Lam thừa cơ vỗ mã thí:
- Có Đường gia gia tọa trấn ở đây, lần này Khấu gia chúng ta hẳn là sẽ nắm phần thắng!
Đường Hạc Niên nắm lấy quân cờ, lắc đầu nói:
- Thiếu gia cao hứng quá sớm, trước lúc sự tình còn chưa thành ai mà biết sẽ xảy ra biến cố gì, ba nhà kia cũng không phải ăn chay. Còn có Hạ Hầu gia, tai mắt khắp thiên hạ, có lão hồ ly kia ở đó, tùy thời phải phòng bị có người nhảy đi ra quấy rối. Còn cái vị ở Thiên cung kia nữa, thiên hạ đều là chu trường (sân nhà) của hắn, ai chơi với hắn đều chịu thiệt, không khả năng không biết người của bốn nhà đã đến nơi này, nếu hiện tại còn không biết bốn nhà muốn làm cái gì, vị trí kia sợ là hắn cũng không ngồi lâu tới như vậy. Cho nên mới nói, kịch hay vừa mới bắt đầu, kết cục thế nào phải đến sau cùng mới có thể rõ ràng, không thể bởi vì cho rằng đang nắm phần thắng mà lơ là khinh suất.
Khấu Văn Lam thử hỏi:
- Mặt sau còn có thể хảy ra chuyện gì được?
- Tới phiên thiểu gia.
Đường Hạc Niên hạ xong nước cờ, nhàn nhạt nhắc nhở một tiếng, như thê hiện tại có nói nhiều cũng vô ích.
Khấu Văn Lam không dám miễn cưỡng hắn, đành phải dồn chú ý lực về lại trên bàn cờ.
Vân Hoa các, dưới sự miệt mài kiến nghị của Vân Tri Thu, Miêu Nghị đành liên hệ với Dương Khánh, muốn trưng cầu ý kiến của Dương Khánh trong sự thể lần này, có đôi lúc không thể không thừa nhận, đầu óc con người Dương Khánh kia thực sự rất lợi hại. Nhưng không biết vì sao, nơi này phát ra tin tức rồi mà không thấy Dương Khánh hồi âm, ngược lại tinh linh của Từ Đường Nhiên lại truyền tấn tới.
Miêu Nghị hỏi: Có việc?
Từ Đường Nhiên: Ti chức thấy tinh linh Dương Khánh để lại có phản ứng, biết đại nhân tới tin, đặc ý xin hỏi đại nhân tìm Dương Khánh có chuyện gì.
Miêu Nghị sá dị: Ta liên hệ tinh linh cùng Dương Khánh, Dương Khánh làm sao sẽ cho ngươi? Dương Khánh đi đâu?
Từ Đường Nhiên: Dương Khánh tu luyện không cẩn thận thiếu chút tẩu hỏa nhập ma, nhổ ngụm máu đi ra, nói đầu óc ngơ ngơ ngẩn ngẩn khó mà chủ sự, đặc ý để lai tinh linh cho ti chức, hắn đã xin nghỉ về tĩnh dưỡng với gia quyến. Đại nhân có cần ti chức đi tìm hắn?
Miêu Nghị: Quên đi, không cần.
Từ Đường Nhiên: Đại nhân, cái kia, ti chức nghe nói bên phía đại nhân xảy ra chút chuyện, không biết là thật hay giả?
Miêu Nghị: Không có việc gì, cứ như vậy đi.
Sau khi kết thúc liên hệ, Miêu Nghị quay đầu kể lai tình huống cho Vân Tri Thu, Vân Tri Thu nhíu mày, lấy ra tinh linh liên hệ Thanh Cúc hỏi thăm tình hình của Dương Khánh. Kết quả Thanh Cúc hồi đáp giống hệt như Từ Đường Nhiên, nói Dương Khánh đầu óc hôn mê, vừa uống thuốc đã ngủ thiếp đi.
Không ngờ Dương Khánh sẽ xảy ra chuyện vào
lúc này, hết cách hỏi không được, Miêu Nghị chỉ có thể đành thôi.
Trong một tòa tiểu viện u tĩnh, Dương Khánh đầu bù tóc rối một thân khinh y tiện trang đang nằm trên một chiếc ghế đu, Thanh Cúc ở bên nhè nhẹ dao động, tay kia thu lai tinh linh, nói với Dương Khánh đang nhắm mắt vờ ngủ:
- Đại nhân, đã hồi âm theo ý của ngài.
Dương Khánh nhè nhẹ “ừ” một tiếng, hỏi:
- Phía phu nhân ở tiểu thế giới có hồi âm chưa? Thanh Cúc nói:
- Phía phu nhân đã âm thầm bố trí theo phân phó của ngài, một khi tình hình bên này thật hỏng bét đến không cách nào vãn hồi, không người có thể về lại tiểu thế giới, sẽ lập tức để tiểu thư triệu tập tất cả những người biết tình hình ở đại thế giới và tất cả cường giả trong tiểu thế giới dự tiệc. . . Rồi thích sát!
Nói đến đây, ngữ điệu nàng rung lên.
- Sự tình thật sẽ tới bước kia ư?
Dương Khánh khẽ trợn mắt thán nói:
- Không biết! Nhưng ta phải chuẩn bị phòng bất trắc, cho dù chúng ta không về được, cũng phải lưu lại đường sống cho mẹ con các nàng, nếu không tin tức phu phụ Miêu Nghị vừa chết truyền về, con đường lui tới giữa đại thế giới cùng tiểu thế giới bị cắt đứt, tiểu thế giới tất sa vào cục diện quần hùng tranh bá, người có dã tâm đâu thể bỏ qua mẹ con bọn họ? Không bằng tiên hạ thủ vi cường, sạn trừ ẩn hoạn, sau đó bằng tài nguyên tu luyện trên tay mẹ con các nàng, triệt để đặt định vị trí đệ nhất nhân ở tiểu thế giới, tiểu thế giới liền thành của các nàng, coi như là ta để lại cho mẹ con nàng chút bồi thường. Nhớ kỹ, phải dặn dò phu nhân thật kỹ, việc này vạn vạn không thể để Vi Vi biết, việc này tưởng muốn thành công, chỉ có thể bằng vào thân phận Vi Vi là nữ nhân của Miêu Nghị mới có thể thuận lợi triệu tập những người kia cùng một chỗ, nếu không rất dễ xảy ra lầm lẫn. Ngươi đi trước đi, không có truyền tấn của ta tuyệt đừng trở về, nếu ta cũng đã xảy ra chuyện. . . Sau này một mình ngươi ở đại thế giới phải cẩn thận nhiều thêm.
Thanh Cúc dừng tay lại, phốc một tiếng quỳ trước mặt hắn, bắt lấy tay hắn, kích động nói:
- Đại nhân, cùng lúc đi thôi!
Dương Khánh nhè nhẹ lắc đầu, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, thở dài nói:
- Không đến sau cùng ta còn không thể đi, một khi bên kia thật xảy ra chuyện, ta ở đây có lẽ còn không có việc gì, rốt cuộc ở trong mắt người ngoài ta lại không tham dự việc này, chưa chắc thủ hạ tâm phúc của Miêu Nghị sẽ bởi chuyện này mà bị liên luỵ. Nhưng nếu ta tan biến vào lúc này, tất sẽ dẫn tới mặt trên hoài nghi liệu ta có phải cũng tham dự vào hay không, khẳng định sẽ dẫn tới mặt trên hạ chỉ truy bắt, đến lúc đó ngươi ta sợ là khó thoát. Cho dù mặt trên muốn liên lụy ta, chỉ cần ta còn ở đây, một tên thi nữ như ngươi chắc sẽ không dẫn tới người nào chú ý, như thế ít ra ngươi ta còn có thể đi thoát được một người. Hơn nữa, sự tình lần này ta chỉ đang làm tính toán xấu nhất mà thôi, khả năng Thanh chủ giữ lại hắn vẫn là rất lớn, thêm nữa con người Miêu Nghị ta có chút nhìn không thấu, sau lưng hắn tựa hồ giấu đi không ít con bài tẩy, nhỡ ra không việc gì lại khiến hắn biết ta đã chạy, sau này Vi Vi biết làm thế nào? Ta lưu lại là lưu thêm một con đường lui!