Phi Thiên

Chương 1105: Chương 1105: Tẩy trắng (1)




Trình Diệu Uy vẻ mặt co quắp, chạy tới đây một chuyến chẳng những không đưa nữ nhi trở về được, còn để nương tử cũng phải ở lại nơi này quét sân, chuyện này là chuyện gì vậy.

- Đại đương gia cứ ở đây hai ngày đã, đợi sau khi làm xong chương trình thương lượng ở chỗ ta rồi đi cũng không muộn.

Trình Diệu Uy yên lặng gật đầu.

- Đưa Trình Đại đương gia đi nghỉ ngơi, thuận tiện gọi Dương tổng quản tới đây.

Trong nháy mắt một đám người đã tản mát, Bành Ngư cười ha hả, thật ra trong cung cũng chỉ có hắn là Tử Liên cao thủ, Miêu Nghị căn bản không gọi nhiều người như vậy tới đây, nhưng vị trí chưởng môn của hắn cũng không phải ngồi không, hắn thật sự không sợ Trình Diệu Uy.

Lúc này hắn còn chưa vui mừng xong, Miêu Nghị đã nói với hắn:

- Bành huynh, chuyện này tạm thời giữ bí mật!

- Dĩ nhiên.

Bành Ngư gật đầu.

Miêu Nghị lại nói:

- Sau này nếu bên phía Lưu Vân Sa hải có chuyện gì, làm không tốt còn phải nhờ Bành huynh phái cao thủ Tam Tổ môn đi xuất lực!

Bành Ngư á khẩu không trả lời được, nghĩ thầm, ngươi không phải chứ, loại chuyện này ngươi cũng kéo Tam Tổ môn chúng ta vào sao?

Miêu Nghị trở về hậu cung, không bao lâu, Dương Khánh tìm đến.

Miêu Nghị mời hắn ngồi xuống, sau khi kể lại tình huống, phân phó nói:

- Dương tổng quản, ngươi tâm tư kín đáo, chuyện này giao cho ngươi đi làm.

Dương Khánh ngây người trong chốc lát, nghĩ thầm ngươi điên rồi sao, đang yên đang lành lại mò mẫm thò tay vào làm gì, ngươi không phải nói hiện tại cần yên ổn sao? Lúc này mới ổn được bao lâu? Vội vàng đứng lên chắp tay nói:

- Đại nhân, chuyện này tuyệt đối không được, ngươi thân là người trong phía chính phủ, tại sao có thể cấu kết với thổ phỉ, một khi để lộ tiếng gió, ngươi không có cách nào ăn nói với phía trên.

Ổn định? Miêu Nghị căn bản ổn định không được, khoát tay nói:

- Cái này không cần ngươi quan tâm, ta sẽ câu thông với phía trên, ngươi chỉ để ý làm tốt chuyện là được.

Dương Khánh yên lặng không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng nói:

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Nhưng khi cáo lui đi tới cửa, Dương Khánh lại không nhịn được quay lại hỏi:

- Đại nhân thật sự muốn phái nhiều người như vậy đến Lưu Vân Sa hải làm cát phỉ?

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Cho bọn hắn một cơ hội rèn luyện, cũng là cho bọn hắn một cơ hội mưu tài lộ khác, như vậy còn tốt hơn cứ chết dí ở đây. Huống chi cũng có thể mượn Lưu Vân Sa hải tuyển chọn một số người có thể dùng là nhân thủ bên cạnh.

Còn có một câu hắn không nói ra, hiện giờ xung quanh cũng không có ai dám động đến chỗ hắn, nuôi nhiều Hành tẩu như vậy quả thực là uổng công nuôi, hoàn toàn không phát huy được tác dụng gì, không kéo ra ngoài làm việc giữ lại bên cạnh để làm chi?

Sau khi trở lại phủ Đại tổng quản, Dương Khánh ngồi trên ghế trong nội đường mặc nhiên hồi lâu.

Thanh Mai, Thanh Cúc nhìn nhau, Thanh Mai cất tiếng hỏi:

- Đại nhân cớ gì mà rầu rĩ không vui?

Dương Khánh ngẩng đầu nhìn hai người, định nói nhưng lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, khoát tay áo, không nói gì.

Năng lực của Dương Khánh là không thể nghi ngờ, sau khi tự mình hẹn nói chuyện với Trình Diệu Uy, rất nhanh làm ra một chương trình đại khái. Tạm thời muốn biết tình hình cặn kẽ hơn cũng không thể, bởi vì Dương Khánh không quen thuộc với tình huống ở Lưu Vân Sa hải, cộng thêm hắn cũng không tin tưởng Trình Diệu Uy quá nhiều, còn phải đợi người bên này đến Lưu Vân Sa hải truyền về tin tức, sau khi trong lòng có nắm chắc mới có thể tính kế lâu dài.

Trình Diệu Uy rời đi, Dương Khánh lại bắt đầu chọn lựa nhân thủ, người của các môn phái trong hai điện quá nhiều, muốn giữ bí mật là chuyện khiến cho hắn rất nhức đầu.

Dương Khánh nói điều cố kỵ này cho Diêm Tu, để Diêm Tu khuyên nhủ Miêu Nghị, Diêm Tu dĩ nhiên sẽ chuyển cáo lời này cho Miêu Nghị.

Sau khi Miêu Nghị biết được, phát hiện vị Dương Đại tổng quản này cái gì cũng tốt, chỉ là suy nghĩ nhiều quá, có đôi khi là ưu điểm, có đôi khi cũng là khuyết điểm, đành phải nói với Dương Khánh, nói hắn quá lo lắng. Người bên phía Lưu Vân Sa hải cừu thị phía chính phủ, một khi bại lộ thân phận phía chính phủ đó chính là tìm phiền toái cho mình, đồng thời bên này một khi phát hiện có ai để lộ bí mật với môn phái sẽ phải tự gánh lấy hậu quả, cứ nói rõ với bọn họ là được, cái mạng nhỏ của bọn họ dĩ nhiên sẽ quý giá hơn những người khác, lo lắng quá nhiều cũng không làm gì.

Miêu Nghị lại kêu Dương Khánh gọi Dương Triệu Thanh tới gặp hắn, lần trước hai lần dẹp loạn Tinh Túc hải, Dương Triệu Thanh đều chủ động xin đi giết giặc, yêu cầu đi tham gia dẹp loạn Tinh Túc hải hội.

Nhưng bị Miêu Nghị gạch tên. Có lòng cầu tiến là chuyện tốt, nhưng dẹp loạn Tinh Túc hải căn bản không thích hợp để Dương Triệu Thanh đi, hắn đã tham gia trong lòng rõ ràng. Nếu không có pháp bảo tốt bảo vệ bản thân quả thực là một tử lộ, có dũng khí cũng chỉ vô dụng. Bên phía Lưu Vân Sa hải ngược lại có thể để hắn thử sức.

Dương Triệu Thanh vừa đến, Miêu Nghị cũng không giấu diếm hắn, nói lại tình huống. Dương Triệu Thanh liền hớn hở đáp ứng.

Rất nhanh, hai điện điều một ngàn nhân mã lặng lẽ từng nhóm rời đi, phái ra bốn gã Hành tẩu cũng lặng lẽ đi theo.

Bên này, nhi tử của Trình Diệu Uy là Trình Ưng Phi cũng tới, sau khi chạm mặt với mẫu thân Vũ Quần Phương, Vũ Quần Phương kéo tay con trai rất kích động.

Nàng đã chết nhiều con gái như vậy, hôm nay thấy nhi tử có đại tiền đồ tốt, có thể đường đường chính chính làm người, kêu nàng làm sao có thể không vui mừng. Ít nhất sau này bất kể bên phía Nhất Oa Phong xảy ra chuyện gì, bên này còn có thể giữ lại một huyết mạch.

Trình Ưng Phi cũng quỳ gối trước gót chân Vũ Quần Phương và Trình Ưng Vũ khóc lóc một hồi. Tiền đồ này của hắn là mẫu thân và muội muội quét sân chịu nhục đổi lấy, vì tiền đồ của hắn, người một nhà đã phải hy sinh rất lớn.

Hắn vốn kiên trì không chịu tới, muốn nhường cơ hội cho đệ đệ muội muội, nhưng phụ thân nói phía chính phủ cũng là nơi chú ý thực lực, đệ đệ ngươi muội muội trước mắt thực lực hơi kém đi làm không tốt sẽ lãng phí cơ hội, cho nên hắn mới tới.

Mẹ con ngồi ngoài sân, Vũ Quần Phương giúp nhi tử lau khô nước mắt, kéo tay con trai, nói:

- Đại tiền đồ tốt đang ở trước mắt, từ nay rốt cuộc không cần ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, tốt như vậy vì sao lại khóc? Chớ làm cho người ta xem thường con ta, đi, theo ta đi gặp đại nhân!

Đưa mắt nhìn mẫu thân và ca ca rời đi, tận mắt nhìn thấy màn vừa rồi, ủy khuất trong lòng Trình Ưng Vũ hoàn toàn không còn nữa, mới phát hiện việc làm của mình thì ra rất có ý nghĩa đối với người khác, không trách được mẫu thân nhìn thấy tên ghê tởm như vậy cũng khách khí cung kính.

Từ đó Trình Ưng Vũ nhìn thấy Miêu Nghị cũng biết điều một chút, còn ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ.

Hai mẹ con cung kính đợi ở hậu cung một lát, Miêu Nghị nhận được thông báo mới từ trong tĩnh thất đi ra, vừa ra cửa bước xuống bậc thang, hai mẫu tử đã nhất tề hành lễ:

- Đại nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.