Đối với Vệ Khu mà nói, khoảng cách gần quá, tránh không kịp rồi, huống hồ lưu tinh tiên còn có thể truy sát.
Mặc dù biết thất phẩm phá pháp cung uy lực vĩ đại, nhưng năm tên hộ vệ bên cạnh Vệ Khu vẫn nhanh chóng tiến lên, dùng khiên liên thủ chống đỡ, cho dù đỡ không được cũng có thể hóa giải lưu tinh tiền truy sát, đơn giản là không muốn sống nữa.
Oang! Làn sóng xung kích mạnh tứ tán, năm tên cao thủ hiển thánh tạo thành phòng ngự trong nháy mắt bị xé tan, người cầm đầu bị ba mũi tên đồng thời bắn trúng, tấm chắn trong tay nổ thành bột mịn, dư lực đụng vào thân thể, cả người nổ tung, bốn người phía sau phun ra huyết.
Không tiếc thân mình ngăn cản, hóa giải lưu tinh tiền truy sát. Vệ Khu nhân cơ hội nhanh chóng tránh ra một người biến thành mười người chạy tứ tán, muốn khiến cho Miêu Nghị bên này không biết truy sát người nào, để cho hắn chút thời giờ mật báo. Nhưng mà gần như cùng lúc Miêu Nghị động thủ, chỗ bị nứt lao ra không biết bao nhiêu bóng người, vô số lưu quang xuất hiện, cơ hồ là ngay sau đó sẽ bắn nổ người che cho Vệ Khu, căn bản không cho Vệ Khu có cơ hội thở dốc, không để cho hắn thời gian nào để liên lạc với bên ngoài.
Chín phần thân của Vệ Khu, cũng bị lưu quang nhấn chìm trong tiếng nổ ầm ầm.
Trong khoảnh khắc mặt đất lưu quang bắn ra, sáu bóng người cơ hồ phóng theo phía sau lưu quang, công kích một đợt xong, sáu người trên không chặn lại phần thân cuối cùng của Vệ Khu.
Quỷ đạo đại tướng Lãnh Trác Quần, Phật đạo đại tướng Quy Vô, Ma đạo đại tướng Đơn Tình. Yêu đạo đại tướng Trường Hồng, Tiên đạo đại tướng Mạnh Như, Vô lượng đạo đại tướng Ngao Thiết, để bảo đảm vạn nhất, sáu đại tướng sẽ liên thủ ra, vây công một mình Vệ Khu.
- Hi hi! Còn muốn chạy?
Đơn Tình cười lạnh một tiếng, cạch! Trong vây công ném ra một đại chuỳ đập trúng phía sau lưng Vệ Khu.
- Phốc!
Một ngụm máu tươi bắn ra từ miệng. Vệ Khu như sao chổi rơi xuống mặt đất, khiến mặt đất nứt ra một cái hố sâu.
Sáu bóng người cũng hạ xuống, vây quanh Vệ Khu, từ trên cao giương mắt lạnh lẽo nhìn xuống Vệ Khu đang khó khăn nhúc nhích.
Vệ Khu cố sức mà lật người lại, miệng mũi sặc máu. Thân làm quản gia Hạ Hầu gia, ngay cả chính hắn cũng khó tưởng tượng có người lại dám đối với hắn như vậy.
Khi hắn lắc lắc cái đầu có chút mơ hồ, thấy rõ vây quanh là sáu khuôn mặt, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ không thôi nói:
- Các ngươi. . . Là các ngươi... Trên tay ra sức lấy ra một chiếc tinh linh, muốn liên lạc báo tin.
Nhưng mà Miêu Nghị vì phòng vạn nhất, không tiếc điều lục đạo đại quân ra tay, đến mức này há lại sẽ cho hắn thêm cơ hội báo tin Ngao Thiết nhe rằng cười, một chân đưa ra dâm nát cô tay của hắn, bàn chân vặn một cái, tiếng xương cốt giòn tan truyền đến. Vệ Khu buông năm ngón tay ra, tỉnh linh rơi ra khỏi bàn tay.
Trường Hồng đứng ở bên cạnh hắn, cười lạnh một tiếng nói:
- Con trai của Lão Vệ, đã lâu không gặp.
Dứt lời đột nhiên ra tay, đánh cấm chế trên người Vệ Khu, để phòng hắn tự sát, chợt một tay kéo lấy vạt áo Vệ Khu trực tiếp lôi dậy, mặt đối mặt nói:
- Có phải không ngờ có người dám động thủ với Hạ Hầu gia?
Vệ Khu chậm rãi quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị bên kia, đột nhiên quát:
- Ngưu Hữu Đức, muốn bắt ta làm con tin, không có tác dụng gì đâu, Hạ Hầu gia sẽ trả thù ngươi!. Ngày tận thế của ngươi đến rồi!
- Ba! Trường Hồng quất một cái bạt tai vào mặt hắn, ù cả lỗ tai, khiến mấy cái răng dính máu bay ra.
- Còn dám mạnh miệng! Miêu Nghị đứng ở trên sừng của hắc long đưa tay nắm lấy ba lưu tinh tiên, kể cả phá pháp cung cũng thu lại, mặt lạnh lùng chậm rãi hờ hững nhìn về phía Vệ Khu đang chật vật không chịu nổi, nhàn nhạt nói một tiếng.
- Mau tranh thủ thời gian.
Phía dưới Hắc long. Diêm Tu đứng ở đỉnh núi nhanh chóng lắc mình đi tới, nhận Vệ Khu từ tay Trường Hồng, một cây tinh hoa tiên thảo nhét vào miệng Vệ Khu máu me nhầy nhụa, thi pháp giúp hắn chữa thương, sau đó nhanh chóng trở về.
Miêu Nghị phất ống tay áo một cái. Diêm Tu và Vệ Khu biến mất không dấu vết giữa không trung.
Đứng giữa không trung Dương Triệu Thanh phóng nhãn nhìn bốn phía, chỉ thấy chung quanh đều là bóng người, mỗi một khuôn mặt đều lộ ra vẻ lạnh lùng và chất phác, ngay cả hắn cũng không biết Miêu Nghị từ lúc nào tìm được nhiều người như vậy, hắn nhìn tới nhìn lui tựa hồ không quen biết bất cứ ai, mà những người này khí thể trên người cũng không giống những nhân mã mà hắn đã gặp.
Miêu Nghị vì sao phải nói với Tào Mãn là hai ngày sau, thật tình không biết là vì tranh thủ thời gian điều động luyện ngục đại quân, Miêu Nghị không biết nhân mã dưới quyền mình có bao nhiêu thám tử của Hạ Hầu gia, nên đành điều động luyện ngục đại quân là ổn thỏa nhất, dù sao đã bị lục đạo nhiều lần gột sạch nhiều năm như vậy rồi.
Đột nhiên động thủ, lại nhanh chóng kết thúc, cuối cùng vẫn khiến cho Vệ Khu không thể báo tin, bước đầu tiên thành công ít nhiều khiến Dương Triệu Thanh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng giữa hai lông mày sầu lo khó tiêu tan, cực kỳ lo lắng chuyện kế tiếp.
Lãnh Trác Quần sáu người lắc mình tiến đến, trên không đứng thành một hàng, cùng nhau chắp tay nói:
- Thánh Vương!
Sau khi thả tay xuống, Đơn Tình nhìn chung quanh, cười
- Thánh vương, đột nhiên đem chúng ta qua đây, mãi không có phản ứng gì, còn tưởng răng người bỏ bọn ta lại không quản rồi cơ.
Miêu Nghị cũng không miệng lưỡi trơn tru với hắn.
- Còn có chút hậu hoạn phải giải quyết, lập tức thu nạp nhân mã, nhớ kỹ, một khi động thủ, cần phải nhanh chóng giải quyết, không được cho đối phương để lộ tin tức gì!
- Vâng!
Sáu người chắp tay đồng ý, sau đó nhanh chóng thu nạp nhân mã, nhanh chóng ẩn nấp đi.
Bên ngoài địa cung, hai gã hộ vệ đi cùng Vệ Khu, cảnh giác bốn phía, một lúc sau khi một người lây tinh linh ra liên hệ, nói với người còn lại:
- Vệ tổng quản bảo chúng ta đi vào hỗ trợ thu thập đồ đạc.