Hoàng Phủ Đoan Dung cắn răng nói tiếp:
- Nếu như có thể thế thì quá tốt rồi còn gì, ta không ngại nói rõ cho ngươi biết mà suy nghĩ cẩn thận, xuất thân phụ thân của Nhu Nhu không hề tầm thường, là người của Thiên Đình, là người được Đại Tổng Quản Thiên Đình Thượng Quan Thanh sắp đặt trong Quần Anh Hội theo dõi Hoàng Phủ gia đó, những người giống như phụ thân của Nhu Nhu trong Hoàng Phủ gia này không chỉ có một, hai kẻ vậy đâu!
Miêu Nghị hết sức giật mình, nhưng vẫn bám vào suy nghĩ trước đó:
- Chẳng lẽ hắn sẽ hãm hại con gái mình sao? - Hay là hắn phải cảm ơn ngươi mới đúng? Ngươi làm những việc gì với con gái của hắn rồi? Nếu hắn đã biết, e rằng hắn hận không thể xé sống ngươi! .
Hoàng Phủ Đoan Dung truyền âm mắng mỏ đầy giận dữ.
Miêu Nghị:
- Có câu nói: hô dừ không ăn thịt con, hắn đã bảo vệ con gái mình như thế làm sao có thể...
Hoàng Phủ Đoan Dung cát ngang.
- Có một số việc, ngươi đừng nghĩ nó quá đơn giản, ngươi nghe nói đền Ảnh Vệ chưa?
- Ảnh Vệ?
Miêu Nghị đã từng nghe Thiên Mão Tinh Quân Bàng Quán đề cập đến cái tên này, trên tay Thanh Chủ có một số lượng nhân mã chuyên môn chấp hành những nhiệm vụ bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hắn không khỏi hít một hơi thật sâu nói:
- Ý của ngươi là phụ thân của Nhu Nhu là thành Viên Anh Vệ sao?
- Xem ra không phải là ngươi hoàn toàn chẳng biết gì hết.
Hoàng Phủ Đoan Dung liếc xéo cười lạnh thành tiếng, nàng dừng bước nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh sáng lấp lóa, nàng thở dài thật khẽ:
- Tuy rằng ta nghi ngờ, nhưng tám chín phần mười xác nhận là thế rồi, phụ thân Nhu Nhu rất có thể là thành viên Ảnh Vệ. Thiên Đình Đại Tổng Quản Thượng Quan Thanh khống chế Ảnh Vệ trong tay mình, hắn cũng điều khiển cả Quần Anh Hội người được Thượng Quan Thanh sử dụng không quá nhiều, có thể nhận được sự tín nhiệm của hắn đến giám sát và điều khiển Quần Anh Hội thì ngươi đó rất có khả năng là Ảnh Vệ. Tuy rằng Nhu Nhu là con gái bảo bối của Ngọ Ninh, thế nhưng nếu Thượng Quang Thanh có thể khống chế được Ảnh Vệ một cách Vững chắc, điều này nói lên rằng hắn có phương pháp nào đó, một khi sự việc phát sinh, ta không nắm chắc xác định được Ngọ Ninh sẽ đứng về phía nào, e rằng lúc đó Ngọ Ninh cũng sẽ vô cùng bất đắc dĩ mà thôi.
Miêu Nghị:
- Nếu như ngươi đã biết rõ việc này thì vì sao vẫn cam chịu làm phu thê với hắn, rồi sinh ra Nhu Nhu?
Hoàng Phủ Đoan Dung.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta có quyền lựa chọn gì đó trong chuyện này sao? Ta cũng đã từng có người yêu hết lòng, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, cũng không còn cách nào chống cự, trừ khi ta chẳng muốn sống nữa. Ai! Ngoại trừ những điều này ra, nếu nhìn nhận từ một góc độ khác. Ngọ Ninh là một người đàn ông không tồi, thấu hiểu là vô cùng biết điều, ta không hối hận ở cùng một chỗ với hắn. Nhưng có một số việc hắn cũng không thể nào quyết định được, ngươi hiểu không? Ngưu Hữu Đức, Nhu Nhu còn được vài phần nhan sắc, ngươi cũng đã chơi đùa qua rồi, vả lại ngươi chẳng thiếu nữ nhân, vì thế hãy bỏ qua Nhu nhu đi, cần gì phải ép nàng vào con đường chết chứ? Ta chỉ mong con gái mình có thể sống thật tốt, hoàn toàn chẳng để ý đến những vấn đề khác. Sự cầu xin này có quá đáng không? Ta không chọc nổi ngươi, cũng chẳng muốn chọc ngươi làm gì, ta chỉ cầu xin ngươi chia tay với con gái ta, được không?
Hắn phải nói điều gì đây? Sau khi nghe xong, Miêu Nghị cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng hắn không cười nổi, cũng không khóc được, hắn hiểu rõ người phụ nữ này đã đào tim móc phổi ra, những điều nên nói hay không nên nói gì cũng kể lại toàn bộ, vì thế hắn chỉ có thể trầm mặt một lúc lâu, sau đó chỉ có thể nói:
- Đại chưởng quỹ, ta đã tổn thương Nhu Nhu một lần rồi, nếu ta lại nhẫn tâm tổn thương nàng lần nữa, ngươi dám khẳng định rằng phản ứng của nàng sẽ không khiến lệnh phu nhìn ra sơ hở? Nếu ngươi có thể bảo đảm điều này, ta nhất định sẽ đồng ý với ngươi!
- …
Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Đoan Dung á khẩu không trả lời được, nhiều lúc muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không dám bảo đảm điều gì, chính nàng dõi theo từng bước chân trưởng thành của con gái mình, nên biết rất rõ phản ứng của Hoàng Phủ Quân Nhu ra sao, nếu tổn thương nàng thêm lần nữa, Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải liều mạng ngọc đá cùng vỡ với Miêu Nghị.
Sau một lúc suy nghĩ, Miêu Nghị mới nói tiếp:
- Đại chưởng quỹ, có một việc ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ, không phải chỉ có một mình Nhu Nhu gánh lấy hiểm nguy, nếu nàng có phiền toái gì, ta cũng không thoát được, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ cùng nàng thừa nhận tất cả! Câu trả lời của ta là thế, ngươi có hài lòng không?
Hoàng Phủ Đoan Dung ngẩng đầu, yên lặng hỏi trời xanh, không biết nàng đã tạo nghiệp chướng gì, vậy mà không thể thoát khỏi được cảnh liên tục sầu lo vấn đề con cháu, ngươi nói đi, ngươi đang khỏe mạnh lăn lộn làm việc ở Thiên Nhai rất tốt, lúc đó việc của Nhu Nhu không phải không có chỗ cứu cánh, tự dưng ngươi lại chạy đến Cận Vệ Quân làm gì chứ? Giày vò Cận Vệ Quân thì cũng thôi đi, giờ trở thành con rễ Khấu Thiên Vương, bối cảnh Hoàng Phủ gia làm sao có thể chung đụng với giai tầng này chứ? Thực sự quá mức phạm vào kiêng kỵ rồi!
- Ở đây khắp nơi đều có người của Phật Môn. không nên đánh giá thấp quyết tâm liên minh của Phật Chủ và Thanh Chủ, đừng trông chờ vào việc có thể giấu giếm điều gì tại Cực Nhạc Giới này, hai người các người không được làm điều xằng bậy ở đây!
Hoàng Phủ Đoan Dung quăng ra một câu cảnh cáo, lập tức xoay người rời đi.
Những lời này là có ý gì? Miêu Nghị sững sờ đứng nguyên tại chô, sau đó mới chậm chạp phản ứng lại.
Những ngày tiếp theo, Hoàng Phủ Quân Nhu hoàn toàn bị mẹ mình canh chừng kỹ càng, hầu như dính chung một chỗ với nàng, vì thế nàng không thể đi đâu, huống chi chạy đến chỗ Miêu Nghị gặp mặt riêng tư, thiếu chút nữa thì đã trở mặt với mẹ nàng. Cuối cùng, có lẽ Hoàng Phủ Đoan Dung sợ Ngọ Ninh nhìn ra được điều gì đó, vì thế Hoàng Phủ Đoan Dung nói lại hết thảy những gì đã nói với Miêu Nghị cho nàng nghe, lập tức đã có thể hàng phục được Hoàng Phủ Quân Nhu rồi, trở nên ngoan ngoằn phục tùng lời Hoàng Phủ Đoan Dung dặn dò, làm nàng khóc không ra nước mắt, quả nhiên con gái lớn rồi không nghe lời mẹ nữa.
Pháp hội thọ thần sinh nhật Lam Dạ Bồ Tát cuối cùng cũng đến, những vị khách đến từ Thiên Đình hay Cực Nhạc Giới đều tập trung xuất hiện, bên trong Lam Dạ Tự có rất nhiều khách quý, mỗi người đều theo phong tục Phật giới.
Miêu Nghị lần trong đám ngươi, tuy rằng giữ khoảng cách với Hoàng Phủ gia, nhưng cũng không quá lãnh đạm, người Khấu gia phái đến tập trung cạnh hắn như những vì sao xoay quanh trăng sáng.
Bên trong Lam Dạ Tự, mọi người đang trao đổi vô cùng náo nhiệt, bổng nhiên có tiếng hô lên kinh ngạc, mọi người đều lần lượt quay đầu nhìn theo hướng đó, liền thấy Lam Dạ Bồ Tát đi ra từ Đại Hùng Bảo Điện, phi thân ở trên không trung nhìn quanh, không biết đang tìm kiếm cái gì.