Phi Thiên

Chương 924: Chương 924: Thật sự đánh chết rồi (1)




Hắn thật sự có chút hoài nghi Ôn Cửu Hiền là giả bộ, ta là một Hồng Liên nhất phẩm. Xích thủ không quyền có thể đánh chi một tu sĩ Hồng Liên lục phẩm thành như vậy?

Hắn tự biết rõ bản thân, dựa vào tu vi của mình, không cậy vào vũ khí, sợ là khó có thể đả thương một Hồng Liên ngũ phẩm, mới đánh hai quyền đá một cước mà thôi, không đến nỗi khoa trương như vậy chứ?

Thật ra ở hiện trường hiện giờ cũng có không ít người hoài nghi như vậy.

- Phụt!

Bên kia vừa mới nói xong, bên này Ôn Cửu Hiền đang khoanh chân ngồi dưới gốc cây lại phun ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt đỏ lòm, chân mày kịch liệt lay động, đã nói không ra lời, làm sao có thể có lực phản bác lời nói của Miêu Nghị.

- Hắn như vậy, ngươi còn dám nói là giả bộ?

Bên phía Tiên Hành cung tức giận nói.

Miêu Nghị hùng hồn nói:

- Ta bất kể hắn có phải giả bộ hay không. Vẫn là câu nói kia, mọi người tận mắt nhìn thấy, hắn động tay trước. Ta không thể không hoàn thủ. Nếu đặt vào tình huống bình thường, ta cũng có thể nhịn, nhưng lần này chúng ta hộ tống cung chủ đến đây giao nộp thu hoạch, tự nhiên có người nhục mạ còn động thủ hành hung, thử hỏi còn gì thể diện của Mộc Hành cung. Ta há có thể bị đánh không hoàn thủ?

Đây là Miêu Nghị đang mạnh mẽ trói mình và Mộc Hành cung lại với nhau, có họa cùng gánh. Nói cũng đến tình trạng này rồi, đám đồng liêu phía sau càng không thể bỏ mặc, hơn nữa trong lời nói đã chỉ rõ, là đối phương động tay trước, bên chúng ta chiếm lẽ phải.

Ổ Mộng Lan ít nhiều hiểu rõ hắn, ngẩng đầu đếm sao, dường như tối nay sao sáng đặc biệt nhiều, cho nên Triệu Phi và Tư Không Vô Úy đã ngẩng đầu đếm sao. Đêm hôm khuya khoắt, trên mặt đất dường như còn có con kiến. Ba người Cổ Tam Chính cúi đầu nhìn.

- Người nào có Tinh Hoa Tiên thảo cấp cứu không, vết thương trên người hắn áp chế không nổi rồi.

Người đang ngồi khoanh chân phía sau Ôn Cửu Hiền, hai tay đặt ra sau lưng hắn làm phép chữa thương, đột nhiên hô to một tiếng.

Tám người bên này cũng chẳng quan tâm đến bọn người Miêu Nghị nữa, nhanh chóng chạy về, có người sờ soạng lấy ra một gốc cây Tinh Hoa Tiên thảo, đặt trước mũi Ôn Cửu Hiền:

- Lão Ôn, mau hút đi.

Màu da của Ôn Cửu Hiền đã đỏ lòm ướt át, cả người ớn lạnh lay động, giống như đã không cách nào phân tâm, chủ động hấp thu tinh hoa chữa thương.

Người nọ không thể làm gì khác hơn là chỉ tay, làm phép để một luồng Tinh Vân chui vào trong lỗ mũi Ôn Cửu Hiền. Sau khi bên cạnh có người dò xét thương thế về sau, vung tay lên, bên trái bên phải lập tức khoanh chân ngồi xuống một người, từng người vươn tay ra, làm phép vỗ vào hai bên đầu vai của Ôn Cửu Hiền, hợp lực làm phép giúp Ôn Cửu Hiền áp chế thương thế bên trong cơ thể.

Thật sự đả thương nặng như vậy sao? Thiệt hay giả? Miêu Nghị không nhịn được sờ lên cằm hồ nghi, màn kịch đối diện không phải diễn quá giống như thật đấy chứ.

Đổng Ngọc Điền nhìn không khí khẩn trương bên cạnh, đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Hành tẩu, nơi này dù sao cũng là Đô thành, làm sao ngươi lại động thủ đánh người ta thành như vậy? Nếu gây ra tai nạn chết người thì phiền toái.

- Gây ra tai nạn chết người làm sao được, ta cũng chỉ đánh hắn hai quyền cộng thêm đạp hắn một cước, đoán chừng hắn chỉ giả bộ thôi.

Miêu Nghị xem thường nói.

Khi hắn vừa mới nói xong, Ôn Cửu Hiền ở phía đối diện, đột nhiên phun ra một đạo máu tươi, trực tiếp tưới vào gốc cây Tinh Hoa Tiên thảo ở trước mặt. Hai mắt, hai lỗ tai và lỗ mũi đều chảy máu, thân thể mềm nhũn, ngã xuống trong ngực người bên cạnh, đầu từ từ vô lực nghiêng xuống.

Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, tất cả đều có chút há hốc mồm, cái này cũng không giống như giả bộ.

Đám người bên phía Mộc Hành nhìn về phía Miêu Nghị, thất khiếu của tên kia chảy máu rồi, còn có thể là giả bộ? Ngươi thật chỉ đánh người ta hai quyền một cước thôi sao?

Ổ Mộng Lan không biết nói gì, ba người Cổ Tam Chính không biết nói gì, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy nhìn nhau không biết nói gì, khóe miệng Hoắc Lăng Tiêu tàn nhẫn nhếch lên

Người bên phía Tiên Hành cung đưa tay dò xét Ôn Cửu Hiền, khi mọi người thả tay xuống, quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía Miêu Nghị. Một người lạnh lùng tuyên bố:

- Người đã chết! Ngươi còn gì để nói?

Đã chết? Miêu Nghị cũng có chút há hốc mồm, cho dù bị mình đánh cho trọng thương, làm sao có thể ngay cả Tinh Hoa Tiên thảo cũng không thể cứu được?

Đây không phải lần đầu tiên hắn đánh chết người ở Đô thành, ở Đô thành đánh chết người sẽ có hậu quả gì, hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.

Hiện trường cũng đồng loạt ồ lên, có thể nói là nghị luận tới tấp, tất cả cũng đang nói..., Miêu Nghị chỉ đánh hai quyền cùng một cước, dựa vào tu vi của Ôn Cửu Hiền làm sao lại bị đánh đến chết chứ?

Đám người của Mộc Hành cung vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Miêu Nghị, hắn thật sự chỉ đánh hai quyền và một cước, xích thủ không quyền là có thể đánh chết một tu sĩ Hồng Liên lục phẩm. . . Hiện tại bọn họ thật sự tin tưởng một mình Miêu hành tẩu có thể làm thịt hơn phân nửa Hồng Liên tu sĩ của Nhật Hành cung.

- Để ta xem!

Miêu Nghị sải bước đi tới, người bên phía Mộc Hành cung cũng vội vàng đi theo, đối phương cũng không cản bọn họ, ngược lại nhường đường để cho bọn họ nhìn thấy hảo sự bọn họ đã làm.

Miêu Nghị đưa tay nhấn vào thi thể Ôn Cửu Hiền làm phép điều tra, kết quả phát hiện nhiệt độ thi thể của Ôn Cửu Hiền có chút cao, còn lục phủ ngũ tạng trong bụng Ôn Cửu Hiền tựa hồ đã bị nấu chín, hoàn toàn không còn sức sống.

Trong thi thể Ôn Cửu Hiền, Miêu Nghị phát hiện ra pháp lực quen thuộc, là pháp lực do hắn đánh vào trong cơ thể Ôn Cửu Hiền, rõ ràng cảm thấy một luồng lửa vô hình, đang tiếp tục ăn mòn tứ chi bách hài của Ôn Cửu Hiền, nhìn tình hình chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ luyện hóa toàn bộ thi thể của Ôn Cửu Hiền, làm cho người ta có một loại cảm giác ăn mòn xương cốt.

Biến hóa trong thi thể Ôn Cửu Hiền làm Miêu Nghị rút cuộc hiểu được cái chết của hắn, bởi vì hắn thật sự không nghĩ tới Tinh Hỏa quyết lại có lực phá hoại quỷ dị như vậy, thật đúng là mang thêm cho hắn một niềm vui bất ngờ. Tinh Hỏa quyết đã nhiều lần cho hắn niềm vui mừng, chẳng qua vui mừng lần này không khỏi không phải lúc, không cẩn thận lấy một người sống làm thí nghiệm, giết chết một điện chủ.

Miêu Nghị yên lặng tụ tập ngọn lửa vô hình kia, hấp thu trở lại, luồng pháp lực bị mấy người khác hợp lực cũng không thể làm gì, hắn đã dễ dàng thu trở lại.

Trong lòng thầm Miêu Nghị thở dài, đoán chừng nếu vừa rồi mình kịp thời cứu giúp..., người này có thể còn chưa chết, bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Nếu biết Tinh Hỏa quyết của mình có uy lực khủng bố như vậy, lúc ấy sau khi hắn đánh cho Ôn Cửu Hiền một quyền, cũng sẽ không đuổi theo bổ thêm một quyền nữa, còn đạp thêm một cước, liên tục đánh ba đạo hỏa diễm vô hình vào trong cơ thể Ôn Cửu Hiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.