Phi Thiên

Chương 1517: Chương 1517: Thời khắc mấu chốt.




- Con mẹ nó.

Hạ Hầu Long Thành lập tức tức giận tới mức chửi thề, nắm tay nắm chặt, dường như muốn đấu võ.

Kết quả lại lần nữa bị bốn gã thủ hạ ngăn lại:

- Đại nhân, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.

Bốn người không ngừng âm thầm khuyên bảo. Miêu Nghị lại có chút im lặng, lúc còn chưa gia nhập với đám người này hắn còn không nhìn ra cái gì. Bề ngoài đám thiên binh thiên tướng này hài hòa với nhau. Sau khi xâm nhập vào trong đội ngũ đám người này hắn mới phát hiện ra cũng chẳng khác nào khi hắn còn ở Tiểu thế giới.

Hạ Hầu Long Thành giãy ra khỏi tay bốn tên thủ hạ, sau đó lại quay đầu, tách ra khỏi đám người đi về phía Miêu Nghị. Giống như Khấu Văn Lam, hắn chỉ tay vào mặt Miêu Nghị nói:

- Tiểu tử, ngươi được lắm, dám ăn cây táo rào cây sung, phản bội ta.

Miêu Nghị lùi về phía sau một bước, tránh đi ngón tay của hắn, kỳ quái nói:

- Hạ Hầu thống lĩnh, ta chưa từng cầm qua bất kỳ thứ gì của ngươi, cũng không phải người dưới trướng ngươi, tại sao có thể nói là phản bội được chứ?

Vẻ mặt Hạ Hầu Long Thành run rẩy, người ta nói dường như cũng có đạo lý. Quả thực người ta chưa từng cầm qua thứ gì của hắn, mà hắn lại nhận được không ít đồ từ trên tay người ta. Thế nhưng vốn ý của hắn cũng không phải là như vậy, mà là chỉ Miêu Nghị vốn là người trên địa bàn hắn, lại cầm cổ phần tiệm tạp hóa trên địa bàn hắn đưa tới tay Khấu Văn Lam, mà không phải là đưa cho hắn. Không những vậy còn làm thủ hạ Khấu Văn Lam.

Chỉ là hắn không biết, luận trình độ quen thuộc, Miêu Nghị nhất định rất rõ về hắn. Miêu Nghị cũng từng nghĩ qua có nên đem hai thành cổ phần dâng lên cho đối phương để cầu bình an hay không. Thế nhưng tên này căn bản không đáng tin cậy. Thu đồ vật của hắn chưa chắc đã làm việc cho hắn. Nói không chừng dưới sự giận dữ, Hoàng Phủ Quân Nhu xúi bẩy một câu, tên này lại thu thập hắn mà không có bất kỳ lý do nào. Người này căn bản không thể nào nói đạo lý được.

Khấu Văn Lam nghe xong vui vẻ, đại khái cũng đoán được nguyên nhân tại sao Hạ Hầu Long Thành lại tới gây sự. Hắn đi tới, cười nói:

- Lời này rất đúng, không có cầm qua thứ gì của ngươi, cũng không phải thủ hạ ngươi. Sao ngươi lại có thể nói là hắn phản bội, ăn cây táo rào cây sung chứ?

Hạ Hầu Long Thành tự biết mình đuối lý, hắn nhếch miệng, chỉ vào Miêu Nghị nói:

- Tiểu tử, vậy ngươi đánh ta thì nên làm thế nào đây?

Lời này vừa nói ra mọi người lập tức kinh ngạc. Kể cả Khấu Văn Lam cũng nhìn về phía Miêu Nghị, khó mà tin được Miêu Nghị lại dám đánh Hạ Hầu Long Thành. Miêu Nghị lập tức dùng vẻ mặt rất là vô tội, không hiểu chuyện nhìn qua Hạ Hầu Long Thành.

Lúc này Khấu Văn Lam mới cười nhạo:

- Cẩu hùng thối, ngươi muốn lấy cớ cũng không nên lấy cái cớ thô thiển như vậy chứ?

- Tốt, tiểu tử, ngươi có gan đó. Chờ đó cho ta, sẽ có lúc ngươi phải khóc.

Hạ Hầu Long Thành chỉ về phía Miêu Nghị, nhe răng cười nói. Rốt cuộc vì sao mà bị Miêu Nghị đánh hắn cũng không thể nói nên lời. Hắn đành tranh thủ thời gian vung tay nói với đám thủ hạ:

- Chúng ta đi.

- Đừng đi vội như vậy chứ? Đã đến không bằng lưu lại uống một chén. Sao lại đi gấp như vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ ta hay sao?

Khấu Văn Lam lấy ra khăn tay, che miệng cười nói.

- Ta mà sợ tên ẻo lả nhà ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi còn dám hạ độc với lão tử?

Hạ Hầu Long Thành nhanh chóng đáp, lại quay đầu chỉ về phía Từ mụ mụ và Tuyết Linh Lung:

- Hôm nay khu Tây thành cấm đi lại ban đêm, tất cả thương gia cấm đi ra ngoài. Các ngươi còn chưa cút trở về sao?

Ý tứ của hắn vô cùng rõ ràng, là muốn cho bên này không được vui vẻ.

Từ mụ mụ và Tuyết Linh Lung im lặng, đụng phải loại người không biết nói đạo lý này bọn họ cũng không có biện pháp. Nhưng mà đây cũng không phải là ngày đầu tiên bọn họ biết kẻ này, cho nên chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Khấu Văn Lam, hy vọng Khấu Văn Lam không có làm khó bọn họ. Không có tỏ thái độ chính là đồng ý. Từ mụ mụ nhanh chóng kéo gánh hát Thiên Hương lâu rời đi.

Mà Hạ Hầu Long Thành cứ như vậy bị Khấu Văn Lam bắt cóc, nhưng mà trước khi đi, Khấu Văn Lam quay lại truyền âm với thủ hạ một phen.

Đợi tới khi bọn họ biến mất, Từ Đường Nhiên với kéo Miêu Nghị sang một bên, nói:

- Thống lĩnh đại nhân lên tiếng. Nói Khu Đông thành mất mặt nhất định phải lấy lại. Bảo chúng ta ăn miếng trả miếng, chỉ đích danh tên ta và ngươi đi phủ thống lĩnh khu Tây thành nện một trận.

Không phải chứ? Miêu Nghị khiếp sợ.

Từ Đường Nhiên không quản nhiều như vậy, hắn để mọi người tiếp tục ở đây ăn uống, bản thân thì kéo Miêu Nghị chạy đi.

Hai người rời khỏi Đông Hoa viên, lúc rời đi thay đổi cách ăn mặc, thuận tiện lại lấy một khối đá cực lớn, thừa dịp ban đêm đi tới bên ngoài phủ thống lĩnh khu Tây thành.

Nấp ở dưới chân tường, hai người vì chuyện ném đá mà đùn đẩy không ngừng. Miêu Nghị bất đắc dĩ ra vẻ khiêm tốn nói:

- Tiểu đệ mới tới, trách nhiệm như vậy một khi thất thủ chỉ sợ thẹn với thống lĩnh đại nhân. Làm không tốt còn liên lụy tới Từ huynh, vẫn là Từ huynh động thủ thì tốt hơn.

Từ Đường Nhiên lại đẩy về phía Miêu Nghị, nói:

- Thống lĩnh đại nhân nói, bảo ngươi tự mình động thủ, đây là đầu danh trạng gia nhập khu Đông thành.

Có quỷ mới biết có phải là lời của Khấu Văn Lam hay không, Miêu Nghị vụng trộm chửi thề. Thế nhưng hắn không thể không theo. Dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn thi pháp ném tảng đá lớn bên cạnh ra ngoài. Sau đó hai người nhanh chóng chạy đi, còn cố vểnh tai nghe ngóng tiếng vang phía sau. Còn có tiếng mắng chửi tràn ngập giận dữ, còn có chút kinh ngạc của người phủ thống lĩnh khu Tây thành.

Hai người nhanh chóng lui về phía Đông Hoa viên, bỏ lớp ngụy trang, trở lại tiệc rượu tiếp tục giả vờ như không có việc gì ăn uống một phen.

Rất nhanh Hạ Hầu Long Thành biết được tin tức, hắn giận dữ, kéo người vọt tới Đông Hoa viên, vung đao gầm lên:

- Phủ thống lĩnh của lão tử là ai nện?

Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đang ngồi ngạc nhiên? Không ít người vừa rồi cũng thấy Đường Từ Nhiên và Miêu Nghị lặng lẽ rời đi, trong lòng đương nhiên hiểu rõ.

Miêu Nghị nhìn Khấu Văn Lam cũng chạy tới theo, trong lòng thầm mắng tên ẻo lả này quả thực đủ thâm hiểm. Bên này ngăn Hạ Hầu Long Thành không về được, sau lưng lại phân phó người đi nện hang ổ của Hạ Hầu Long Thành.

Từ Đường Nhiên đứng lên đáp lời:

- Hạ Hầu thống lĩnh sao lại nói ra lời này? Chúng ta luôn ăn uống ở nơi này, còn chưa rời đi. Sao lại nện phủ thống lĩnh của ngươi được? Không tin ngươi có thể hỏi mọi người xem.

Mọi người lập tức lên tiếng trả lời:

- Hạ Hầu thống lĩnh hiểu lầm chúng ta rồi. Chúng ta chưa từng rời đi.

Khấu Văn Lam giữ cánh tay Hạ Hầu Long Thành, cười tủm tỉm nói:

- Ta thấy ngươi hiểu lầm rồi. Thủ hạ của ta làm sao có thể làm ra chuyện ném đá lên đình như trước đó được chứ? Đây là hành động của kẻ hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, vương bát đản nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.