- Ta không nói. Thấy lệnh bài của các người mà ta đã ra nông nỗi này, nếu nói thì ta còn mạng sống không? Nhiều người nhìn, tới lúc đó người ta còn tưởng là ta lôi các người ra uy hiếp bọn họ, lỡ lấy mạng nhỏ của ta ra lập uy, ta chết rồi biết tìm ai nói lý đây?
Miêu Nghị nói một hồi chợt lộ vẻ tò mò hỏi:
- Bọn họ không đến mức không biết bốn tấm lệnh bài là của các người đi? Lệnh bài thả hình ảnh Kí Chủ tứ phương các ngươi ra mà chẳng lẽ bọn họ cũng không nhận ra?
Phục Thanh bình tĩnh hỏi:
- Tiểu tử, chuyện lệnh bài ngươi thật sự không gạt chúng ta?
Miêu Nghị buồn cười nói:
- Lệnh bài của các người có thể đổi lấy tiền hay Tiên Nguyên đan? Hoặc có thể đi ngang Tu Hành giới? Ta có cần phải lừa các người không? Lệnh bài đang trong tay người ta, dù ta nói một vạn câu cũng không mạnh bằng người ta dùng hành động thực tế đúng không? A, suýt quên việc chính nữa, tạm gác mấy khúc xương lệnh bài đó sang bên, thứ kia không quan trọng, với chúng ta thì quan trọng nhất là Tiên Nguyên đan. Tìm cách lấy lại tài liệu luyện chế Tiên Nguyên đan mới là việc chính đáng, các người bàn ra bàn vô vụ chia phần trăm với ta lâu như vậy chắc sẽ không chớp mắt đã bỏ cuộc rồi đi?
Miêu Nghị muốn nói về Tiên Nguyên đan nhưng Phục Thanh cứ cố chấp hỏi về lệnh bài:
- Thật sự vì lệnh bài của chúng ta nên Hoàng Kình Thiên đánh ngươi ra nông nỗi này?
- Đúng! Hoàng Kình Thiên không ra tay, chỉ đứng một bên xem, là đám người Cừu Lập tổng quản dưới tay hắn làm. Nhưng đó là ý của Hoàng Kình Thiên, lúc đó An Chính Phong có cầu tình giúp ta nhưng vô dụng. Ngươi đoán xem Hoàng Kình Thiên nói sao?
Phục Thanh hỏi tới:
- Nói thế nào?
Miêu Nghị thuật lại:
- Hắn nói tại đây ta muốn ai sống thì sống, ta kêu ai chết thì người đó chết. Ta không muốn người nào đi thì không ai đi được! An Chính Phong An chưởng quầy cũng không làm gì được hắn.
- Lớn lối thật.
Phục Thanh nhướng mày nói:
- Tiểu tử, lời này không thể nói lung tung, ngươi có biết hậu quả lừa gạt chúng ta không?
Miêu Nghị buồn cười nói:
- Này lão tiền bối, chuyện này có thể lừa được không? Lệnh bài có nằm trong tay họ không, bọn họ có nói như vậy không thì cứ đối chất ngay mặt là biết, còn cần ta nói nhiều?
Câu này rất có lý, rất chính trực, không có lý do gì chất vấn.
Nghi ngờ trong lòng Phục Thanh bị xóa tan, khuôn mặt nhăn nheo dần âm trầm.
Phục Thanh cười gằn:
- Xem ra Hoàng Kình Thiên và Ngô Đa xoay vần trong lục thánh lâu tầm mắt cao lên, trong mắt không chứa mấy lão già chúng ta. Cũng đúng, mấy lão già này co ro quá lâu trong Tinh Tú Hải, bị người khinh thường cũng hợp lý.
Miêu Nghị an ủi:
- Tiền bối đừng nghĩ nhiều, thật sự không cần sợ bọn họ, ta biết người Tinh Tú Hải bị lục thánh chèn ép không tiện lộ mặt nên trước khi tới đây ta đã triệu tập một đống người chạy tới Tinh Tú Hải cho tiền bối giữ mặt mũi, lớn mạnh thanh thế. Ta nghĩ các ngươi là người quen, tiền bối lộ mặt xin xỏ bọn họ, kêu bọn họ trả lại tài liệu luyện chế Tiên Nguyên đan là được. Ta nghĩ bọn họ cùng lắm chỉ muốn các người cúi đầu vậy thôi, không đến nỗi muốn liều ngươi chết ta sống. Tiền bối, thứ lỗi cho ta nói thẳng, sĩ diện là thứ không đáng tiền. Chỉ cần chúng ta có Tiên Nguyên đan, chờ khi tu vi tăng lên rồi sau này rửa hận cũ dễ như chơi, quân tử báo thù mười vạn năm không muộn, chúng ta chờ xem ai cười đến cuối cùng!
Phục Thanh ngửa đầu cuồng cười, tiếng cười làm đại điện rung rinh:
- Ta cầu bọn họ? Ha ha ha ha ha ha!
Cười xong Phục Thanh quay đầu nhìn Miêu Nghị chằm chằm:
- Còn làm phiền ngươi mời người đến giữ thể diện cho chúng ta? Ngươi mời những ai tới?
Miêu Nghị hãnh diện liệt kê:
- Đều là tu sĩ từ Hồng Liên trở lên, tu sĩ một số môn phái trong Tiên quốc, rồi thuộc hạ của ta, rất nhiều. Mấy năm nay vãn bối cũng có lăn lộn trong Tiên quốc.
Thanh Phong khinh thường nói:
- Còn tưởng là nhân vật gì, mấy thứ kia cũng xứng giữ thể diện cho chúng ta?
Miêu Nghị cãi lại:
- Thanh Hữu Sứ đừng nói vậy, giữ thể diện chứ có phải đi đánh nhau đâu. Ta chạy tới mời Phục tiền bối xuống núi không vì giữ thể diện, mục tiêu chính của chúng ta là lấy đồ về chứ không phải liều mạng. Nhưng các ngươi yên tâm, ta cũng chuẩn bị người có nắm đấm cứng rồi, ta tìm tu sĩ Kim Liên trợ trận, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì giao cho người đó làm, sẽ không gây rắc rối gì cho các ngươi.
Thanh Phong ậm ừ hỏi:
- Không biết là vị cao nhân nào?
Miêu Nghị phản bác:
- Cao nhân hay không chẳng quan trọng, tuy thực lực không bằng các người nhưng quan trọng là người ta đồng ý hỗ trợ thì tốt rồi.
Thanh Phong nhìn sang Phục Thanh.
Phục Thanh chậm rãi nhắm mắt, trầm giọng nói:
- Thanh Phong, ngươi và Lệ Phong đi Lưu Vân Sa Hải một chuyến xem tình huống, nếu đúng là . . . Hoàng Kình Thiên và Ngô Đa chơi trò cân bằng giữa lục thánh nhưng chúng ta không chơi với hắn. Đo lường cân lượng của bọn họ rồi không cần khách sáo!
Thanh Phong chắp tay lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
Thanh Phong vươn tay với Miêu Nghị:
- Đi thôi.
- Khoan đã!
Miêu Nghị giật mình kêu lên:
- Lệ Tả Sứ và Thanh Hữu Sứ đi có ích gì? Theo ta được biết thì tu vi của Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa đã đến Kim Liên tam phẩm, nghe nói ngang ngửa với tiền bối. Nếu tiền bối không tự mình đi thì chẳng phải chúng ta sẽ uổng công một chuyến?
Phục Thanh quay về chỗ cũ ngồi xếp bằng:
- Đối phó hai người đó không cần lão phu tự mình ra tay.
Phục Thanh trầm giọng nói:
- Thanh Phong, dẫn tiểu tử này đi tới chỗ lão đại, lão tam và lão tứ một chuyến, hỏi ý bọn họ trước.
- Tuân lệnh!
Thanh Phong lại vươn tay hướng Miêu Nghị:
- Đi đi.
Miêu Nghị lẩm bẩm:
- Phục tiền bối không ra mặt thì các người có làm được không đây?
Tốn nhiều nước miếng như vậy nếu tay trắng trở về thì đúng là tự bê đá đập chân mình.
Thanh Phong không nói nhiều với Miêu Nghị, kéo tay hắn lôi ra ngoài.
Miêu Nghị bị lôi ra ngoài cửa gào lên:
- Nhẹ, nhẹ chút, tay ta còn gãy!
Cánh cửa to cao năm trượng của cung điện cổ xưa tự động khép lại.
Thanh Phong ngoái đầu nhìn cánh cửa đóng kín, cơ mặt căng cứng, dẫn Miêu Nghị đi tiền cung, ném hắn đứng ngoài một tòa điện. Thanh Phong tìm Lệ Phong Lệ Tả Sứ phụ trách công việc hàng ngày của Tây Tinh Hải.
Chốc lát sau Lệ Phong mắt ưng đi ra, sắc mặt âm trầm.
Hai người xách Miêu Nghị bay lên.
Miêu Nghị ở trên cao hét to:
- Yến đại ca!
Yến Bắc Hồng đứng trên vách núi đối diện biển cả chờ ngoài cung vụt ngoái đầu, bay nhanh đuổi theo.
Lưu Vân Sa Hải, Sa bảo.
Hoàng Kình Thiên cao gầy, Ngô Đa mập lùn, hai lão nhân đi chung rất hợp. Bọn họ cùng vào đường ngầm dưới Sa bảo.
Đi vào không gian ngầm chợt ngửi được mùi máu tươi, thấy Cừu tổng quản chờ sẵn.
Ngô Đa nhíu mày hỏi:
- Cừu Lập, có chuyện gì vậy?
Ngô Đa đang bế quan tu luyện thì Cừu tổng quản phái người mời hai vị bảo chủ cùng đến một chuyến.