Phi Thiên

Chương 1622: Chương 1622: Trận đầu cướp giết. (Thượng)




Chợt hắn lại truyền âm với phu phụ hai người:

- Vong Ưu lâm tạm thời đừng trở về. Sau khi chúng ta rời đi, phu phụ các ngươi nên tìm nơi khác ẩn thân. Chờ tin tức của ta. nếu như ta còn sống trở về, nhất định sẽ giúp Thanh Mi lật lại bản án. Nếu như ta không thể còn sống trở về, nhị vị tự mình tìm tiền đồ đi. Bộ chiến giáp này coi như là một phần hoài niệm.

Phu phụ hai người im lặng, Ban Nguyệt Công lặng lẽ thu chiến giáp lại.

Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên vô thức nhìn nhau, đây thực sự là tặng sao? Đổi lại là bọn họ sẽ không xuất ra được thứ đồ vật quý giá như vậy.

Có lẽ là tâm tính bất đồng, Mộ Dung Tinh Hoa lại nhìn về phía Miêu Nghị, trong lòng thở dài một hơi. Cùng là nam nhân, vì sao lại khác biệt lớn như vậy.

- Hoàng Khiếu Thiên, ta nói lời giữ lời, ngươi được tự do.

Miêu Nghị đột nhiên nói với Hoàng Khiếu Thiên.

- Ha ha.

Hoàng lão đầu nhếch miệng cười cười, chắp tay nói:

- Chúc ba vị thống lĩnh thuận buồn xuôi gió, mã đáo thành công. Lúc đó tiểu lão nhi sẽ tới Thiên Nguyên tinh uống chén rượu mừng.

- Vậy ta đa tạ cát ngôn của ngươi vậy.

Miêu Nghị trịnh trọng gật đầu, nói:

- Cáo từ.

Dứt lời hắn triệu hồi Phiên Vân Phúc Vũ thú ra, bản thân thì phóng lên trời. Phiên Vân Phúc Vũ thú rít gào một tiếng đuổi theo, chở hẳn xé rách mây xanh.

Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên khẩn cấp đi theo sau lưng. Lúc này Mộ Dung Tinh Hoa cầm đầu, tình thế cũng không còn như trước nữa. Hai người tự động dùng Miêu Nghị cầm đầu, có một ít người trời sinh thích hợp làm thủ lĩnh.

Phu phụ Ban Nguyệt Công và Hoàng Khiếu Thiên đứng phía dưới chắp tay lên trời, đưa tiễn từ xa.

Mãi tới khi bóng người trên không trung biến mất trên vòm trời, ba người mới thả tay xuống. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

- Hữu Tài huynh, phu phụ huynh có tính toán gì không?

Hoàng Khiếu Thiên hỏi.

Ban Nguyệt Công nói:

- Ta không muốn chạy loạn khắp nơi. Dứt khoát lưu lại nơi này đợi tin tức. Ngươi thì sao?

Hoàng Khiếu Thiên nói:

- Cũng đúng, ta theo các ngươi.

Hai duỗi hai tay ra:

- Rốt cuộc cũng đạt được tự do, phải ngủ một giấc thật dài.

Quay người, hắn trở lại trong động.

Hắn là người không có áp lực nhất. Mặc kệ đám người Miêu Nghị có thành hay bại, đều không có quan hệ quá lớn tới hắn. Nhưng mà hắn cũng hy vọng đám người Miêu Nghị có thể còn sống trở về. Nói không chừng Từ Đường Nhiên có thể thực hiện lời hứa, giúp hắn lấy một cửa hàng ở Thiên nhai. Khi đó đời này của hắn không cần lo ăn lo uống nữa.

- Phu nhân, Tổng giám đại nhân tới.

Ngoài động phủ tạm thời nghỉ chân, Khấu Văn Lam đứng ở cửa động nhắc nhở một tiếng.

- Ồ?

Bích Nguyệt phu nhân đang nằm nghiêng trên giường nghe vậy xuống giường, nhanh chóng bước tới cửa động hỏi Khấu Văn Lam:

- Là vị nào vậy?

Nàng cũng muốn nhìn xem tổng giám phụ trách việc lần này là ai. Nếu như đã tới, làm quen một chút cũng tốt.

Khấu Văn Lam chỉ về tinh không phía xa, chỉ vào vị trí tinh môn đi thông Dần Đinh vực, chỗ đó có một đám người vây quanh. Dường như đang hỏi thăm cái gì đó:

- Vị đội mũ chụp kia.

Bị đám người ngăn cản nhìn không rõ, Bích Nguyệt phu nhân nhìn trái nhìn phải. Đám người trong tinh không đột nhiên tách ra, một đám người đột nhiên đáp xuống đất.

Người cầm đầu sắc mặt trắng nõn, gầy gò, áo khoác ngắn tay, áo đen. Đầu đội mũ đen cao, vẻ mặt lạnh lẽo. Nhanh chóng đi về phía cung điện tạm thời mở ra. Một đám người sau lưng cũng nhanh chóng đi theo.

Bích Nguyệt phu nhân truyền âm hỏi:

- Người này là ai?

Khấu Văn Lam đáp lời:

- Hữu sứ giám sát của thiên đình, tên là Cao Quan.

Bích Nguyệt phu nhân nghe vậy khẽ ồ một tiếng. Nàng từng nghe trượng phu mình nhắc tới qua. Không ngờ lại là người này, tả hữu giám sát của thiên đình mặc dù không có thực quyền gì. Thế nhưng quyền hạn lại không nhỏ. Có thể thay thiên đình tuần tra tứ phương. Người phạm phải thiên uy có thể tiền trảm hậu tấu.

Vị hữu sứ giám sát Cao Quan kia nhẹ nhàng đi tới trước cung điện, bước chân không ngừng, lại thuận tay lấy ra một tấm lệnh bài, tiện tay đưa cho người phía sau, lạnh nhạt nói một tiếng:

- Thời gian đã tới, xong việc rồi. Khảo hạch có thể chấm dứt. Người quá hạn mà chưa về, nghiêm trị theo luật.

Cái gọi là quá hạn chưa về là chỉ người trong vòng mười ngày sau khi khảo hạch chấm dứt không có trở về. Loại người này hoặc là đã chết, chết thì đương nhiên không cần truy cứu. Không chết thì nhất định là sợ chuyện trốn đi. Đối với loại người này không cần phải khách khí gì cả.

- Vâng.

Người phía dưới lĩnh mệnh, quay người vung tay lên. Lập tức có người chuẩn bị trên bình địa trước cung điện.

- Người phụ trách nọ là chấp sự của lần khảo hạch này, tên là Chuy Viễn.

Khấu Văn Lam lại truyền âm giới thiệu lai lịch của vị vừa mới lĩnh mệnh cho Bích Nguyệt phu nhân nghe qua.

Bích Nguyệt phu nhân nghiêng đầu nhìn hắn một chút, phát hiện ra tên này không biết từ lúc nào đã đổi tính. Làm việc khiến cho người khác rất là ưa thích, loại cấp dưới này rất thuận tâm ý của nàng.

Cao Quan đã tới tới điện, áo bào trên vai phần phật. Hắn quay người nhìn xuống mọi người, tùy tùng hai bên lẳng lặng chuyển ghế ra sau lưng hắn. Cao Quan chậm rãi ngồi xuống, mắt lạnh lẽo chậm rãi nhìn qua bốn phía.

Trên bình địa trước cung điện, một mâm tròn kim loại đã lắp xong. Tiếng thi pháp vang vọng, mở ra kiện pháp khí này. Đây chính là kiện pháp khí mà trước khi đám người Miêu Nghị tiến vào địa phương khảo hạch từng đánh pháp ấn qua. Lúc này cũng có thể kiểm tra, đo lường hướng đi của đám người Miêu Nghị.

Kiểm kê qua số lượng, Chuy Viễn quay người bẩm báo với thượng cấp:

- Đại nhân, còn có năm trăm linh tám người may mắn sống sót.

Mọi người nghe vậy thầm nhủ, có gần ngàn thống lĩnh đi vào. Lại chết hơn bốn trăm người đi bắt đào phạm. Hôm nay hơn năm trăm người may mắn sống sót không biết có bao nhiêu người có thể thuận lợi trở về.

Cao Quan ngồi bên trên khẽ gật đầu.

Chuy Viễn lại lật tay đánh ra một lệnh bài, thi pháp ném về phía không trung. Lệnh bài lập tức bộc phát ra quang mang màu sắc rực rỡ, nhanh chóng hóa thành hư ảnh một đầu du long cực lớn, xoay quanh trên không trung. Nhiều lần tạo thành chữ lệnh, chữ viết cực lớn, chắc hẳn cho dù ở xa cũng có thể nhìn thấy.

Tác dụng rất đơn giản, người khảo hạch trở về ở phía xa nhìn thấy đã biết rõ nên phục mệnh ở đâu.

Lệnh này vừa xuất, ý nghĩa khảo hạch trăm năm đã thực sự kết thúc.

Cũng ngay khi lệnh bài được tế ra, mọi người nhanh chóng nhìn về phía tinh không xa xa. Trợn mắt mở pháp nhãn ra quan sát. Chỉ thấy bên trong một đám bụi mù của tinh không có ba gã nam tử lao ra, khống chế linh thú vội vàng chạy tới bên này giống như không muốn sống vậy.

Chỉ là có người đã sớm mai phục từ lâu ở gần đó, chỉ chờ khảo hạch chấm dứt. Nhìn bộ dáng không muốn sống bay tới của hắn, dường như không ý thức được nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.