Miêu Nghị nghe xong câm nín, lúc trước hắn còn thắc mắc tại sao An Chính Phong đến cứu kịp lúc vậy, thì ra Dương Khánh để lại hậu chiêu.
Miêu Nghị không nghe lời khuyên của Dương Khánh giờ không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cảm thán một tiếng:
- Dương Khánh chạy nhanh thật, nguyên ổ bị bứng chỉ có hắn phát hiện không đúng đã chuồn trước.
Giản Tam Nương thì hiểu lầm lời của hắn, giật mình kêu lên:
- Chẳng lẽ đại tổng quản trước đó không nhắc nhở đại nhân? Rõ ràng đại tổng quản nói là có nhắc đại nhân rồi!
Miêu Nghị câm điếc ăn hoàng liên:
- . . .
Làm sao Dương Khánh không nhắc nhở được, đã nhắc rồi. Quan trọng là Dương Khánh cũng không nói ra được nguyên do gì, chỉ cảm giác có lẽ có nguy hiểm nên khuyên Miêu Nghị né sóng gió. Miêu Nghị cảm thấy Dương Khánh suy nghĩ quá nhiều, giờ thì sự thật rõ rành rành.
Nói đi phải nói lại, nếu Dương Khánh không chạy nhanh chắc bây giờ cũng đã bị bắt đi Sa bảo. Trước khi Dương Khánh chạy còn sắp xếp đôi chút cho Miêu Nghị, để Giản Tam Nương lại liên lạc với thương hội. Tuy không có bài bố này, Lão Bản Nương có mặt là Miêu Nghị sẽ không chết nhưng Dương Khánh đã tận tình tận nghĩa, không thể trách người ta được.
Miêu Nghị ngại không dám nói sự thật cho Giản Tam Nương nghe, ậm ừ nói:
- Việc này không thể trách Dương tổng quản.
An Chính Phong đứng một bên lấy ra một gốc tinh hoa tiên thảo đưa tới:
- Trị thương trước rồi tính.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Không chết được, khỏi chữa, vậy là tốt rồi. Ta còn bận việc, xin phép đi trước.
An Chính Phong nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi:
- Tiểu tử nhà ngươi bị đánh hồ đồ sao? Vết thương chưa lành mà chạy đi đâu? Yên tâm, cho ngươi dùng miễn phí, không cần nợ nhân tình.
An Chính Phong lại đưa tiên thảo ra.
Miêu Nghị xoay người bỏ đi:
- An chưởng quầy, Miêu mỗ xin nhớ nhân tình hôm nay, có cơ hội sẽ đền đáp sau. Vết thương này không cần chữa, ai đánh ta thì để kẻ đó chữa, việc hôm nay chưa xong. Miêu Nghị xin đi trước, sau này nói tiếp.
- Khoan!
An Chính Phong chạy tới chặn đường hắn:
- Ngươi muốn làm gì? Thật sự muốn đi Sa bảo lấy lại mặt mũi? Ta cảnh cáo ngươi đừng làm bậy!
Miêu Nghị cười khẩy nói:
- Đánh ta ra nông nỗi này chỉ tìm lại mặt mũi là xong? Song Hùng không giao ra một đống đầu thì chuyện này không xong, ha ha ha, làm bậy? Lão tử không chơi nó máu chảy thành sông, không san bằng Sa bảo thì lão tử viết ngược chữ ‘Miêu’!
An Chính Phong trách:
- Bớt chém gió đi, ngươi làm sao đấu nổi với Song Hùng!
Miêu Nghị chợt cười to bảo:
- Đùa với chưởng quầy thôi, chút vết thương của ta không nhọc An chưởng quầy lo lắng, ta sẽ có chỗ dưỡng thương đàng hoàng.
An Chính Phong thở phào, làm gã sợ đứng tim, hóa ra là đùa. Chắc chỉ đùa, bằng vào năng lực của Miêu Nghị không thể đối kháng với Song Hùng được, chính An Chính Phong cũng không có năng lực đó.
Miêu Nghị đã có nơi chữa thương thì An Chính Phong không ngăn cản.
Miêu Nghị và Giản Tam Nương vừa rời khỏi thương hội liền bay nhanh lên trời.
Một đường bay ra khỏi Lưu Vân Sa Hải, Giản Tam Nương thấy Miêu Nghị không giống bộ dáng muốn tìm nơi chữa thương.
Giản Tam Nương tò mò hỏi:
- Đại nhân, chúng ta đi đâu?
Miêu Nghị nghiêng đầu nói:
- Hỏi nhảm, đương nhiên tìm cứu viện tới tính sổ!
Giản Tam Nương không biết nên nói cái gì:
- . . .
Thật hay đùa vậy? Làm gì có ai đối kháng lại Song Hùng được? Trừ phi lục thánh ra mặt thì may ra.
Giản Tam Nương phát hiện tuyến đường bay bị lệch, không giống như đi Thần Lộ mà vào biên cảnh Tử Lộ.
Hai người lao vào biên cảnh Thiên Hành cung trong Tử Lộ, đến nơi không trải qua thông báo đã đáp xuống hậu cung.
Hồng Tụ nghe tiếng động chạy ra thấy Miêu Nghị thì kinh ngạc kêu lên:
- Miêu gia, sao người biến thành như vậy?
Miêu Nghị bỏ lại một câu:
- Tìm Yến đại ca!
Miêu Nghị quay đầu nói với Giản Tam Nương theo sát bên mình suốt chặng đường:
- Nàng lập tức quay về Ngọc Nữ tông tìm chưởng môn của các người, tập hợp tu sĩ từ Hồng Liên trở lên rồi đến Phong Vân khách điếm ở Lưu Vân Sa Hải chờ, phải đến trong vòng mười lăm ngày!
- A!
Giản Tam Nương sợ đứng tim, luống cuống nói:
- Đại nhân, Ngọc Nữ tông của ta không đánh lại Song Hùng!
Yến Bắc Hồng chắp tay sau lưng cùng Hồng Phất đi ra, sửng sốt nhìn bộ dạng của Miêu Nghị.
- Hoảng cái gì? Chỉ kêu người Ngọc Nữ tông các ngươi tới nhìn đông chút. Giản Tam Nương, ta cảnh cáo trước, nếu người Ngọc Nữ tông không đi thì đường làm quan của nàng cũng chấm dứt! Ngọc Nữ tông đừng mơ lăn lộn trong hai điện của ta, Thần Lộ cũng không có chỗ cho Ngọc Nữ tông đứng vững! Bây giờ lập tức đi truyền pháp chỉ của ta. nàng chỉ cần đưa lời của ta là được, đi hay không tùy Ngọc Nữ tông các ngươi!
Miêu Nghị hét to:
- Đi ngay!
Giản Tam Nương nhăn mặt lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Giản Tam Nương xoay người bay lên trời.
Yến Bắc Hồng trầm giọng hỏi:
- Lão đệ, sao vậy?
Miêu Nghị cười nịnh:
- Yến đại ca, rõ ràng vậy rồi còn không nhìn ra? Bà nội nó, huynh đệ ta đây bị người đánh, đồ trên người bị cướp hết, suýt mất cả mạng nhỏ, phải uốn gối nhặt về cái mạng. Hôm nay huynh đệ đến đây là muốn hỏi Yến đại ca một câu, có chịu giúp huynh đệ trút giận không? Nếu cảm thấy khó xử thì coi như huynh đệ chưa từng đến, huynh đệ đi ngay!
- Bớt nói nhảm đi.
Yến Bắc Hồng nhướng mày trầm giọng hỏi:
- Ai làm?
- Song Hùng Lưu Vân Sa Hải!
Miêu Nghị hỏi:
- Yến đại ca có sợ không?
- Sợ cái gì?
Yến Bắc Hồng chỉ hỏi một câu:
- Ngươi muốn làm sao?
Miêu Nghị đáp:
- Song Hùng nói Lưu Vân Sa Hải là địa bàn của hắn, nói trong địa bàn của hắn muốn ai sống thì sống, kêu ai chết thì người đó chết, không muốn người nào đi thì không ai đi được. Yến đại ca, huynh đệ ta đây bị người đánh như chó chết trước mặt nữ nhân của mình, mất hết mặt mũi. Lão tử phải đánh sưng mặt bọn chúng để lấy lại sĩ diện. Lão tử muốn cho Song Hùng hiểu rõ Lưu Vân Sa Hải là địa bàn của ai, lão tử muốn san bằng Sa bảo, huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải! Lão tử chống mắt xem Song Hùng có thể giữ được địa bàn của mình không, có thể cho muốn ai sống thì người đó sống!?
Hồng Tụ, Hồng Phất nhìn nhau. Huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải
Yến Bắc Hồng cười to bảo:
- Ha ha! Xung quan giận dữ vì hồng nhan, có can đảm!
Yến Bắc Hồng quay đầu quát:
- Hồng Tụ, Hồng Phất!
Hai nữ nhân lên tiếng:
- Có mặt!
Yến Bắc Hồng ngạo nghễ nói:
- Truyền pháp chỉ của ta, lệnh cho tu sĩ từ Hồng Liên trở lên trong bản bộ Thiên Hành cung, và điện chủ mười điện dẫn dắt thuộc hạ tu sĩ từ Hồng Liên trở lên nhanh chóng chạy đến Phong Vân khách điếm Lưu Vân Sa Hải tập hợp. Ai trái lệnh, chém!
Hồng Tụ, Hồng Phất đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Yến Bắc Hồng lại bảo:
- Truyền tấn cho mười đại môn phái Tử Lộ ngay, kêu bọn họ tập hợp môn hạ tu sĩ từ Hồng Liên trở lên nhanh chóng chạy đến Phong Vân khách điếm Lưu Vân Sa Hải tập hợp, ta muốn thấy người trong vòng mười lăm ngày! Nói với bọn họ nếu ai không nể mặt Yến Bắc Hồng ta thì sau này đừng trách ta không nể nang lại. Khoan nói cho họ biết có chuyện gì, đi làm ngay!