Phi Thiên

Chương 2667: Chương 2667: Trong Nam Vô Di Thương (2)




Nhanh chóng, Thiên Nhãn thị lực từ xa xa bắt được đám người mà Diêm Tu gọi là ăn mặc cổ quái kia, hơn hai mươi người, đang đáp xuống đỉnh một ngọn núi tụ đầu nói cái gì đó.

Mà ăn mặc cũng đích xác rất cổ quái, từ đầu đến chân đều che kín mít, mặc dường như là một bộ hắc sắc liên thể y trùm kín đầu tới chân, cổ tay áo, ống quần đều cột chặt, bộ vị cặp mắt là tinh phiến hình khuông, trang phục này vừa nhìn thì biết chính là vì phòng độc.

Từ cách ăn mặc của những người này không thể nhìn ra nam hay nữ, Miêu Nghị lợi dụng năng lực nhìn thấu của Thiên Nhãn không ngờ lại không có cách nào xuyên thấu vào để tra xét, bởi vậy có thể thấy được đám người này mặc quần áo có hiệu quả phòng độc rất tốt, nếu không chỉ cần có lổ trống có thể chui là có thể xem thấu. Nhưng mà từ thân cao cũng như tinh phiến ở khuông mắt của những người này hiện ra mặt mày cũng có thể thấy được, là một đám nữ nhân.

Những người này nhanh chóng mấy người một tổ đi cách xa, tứ tán giữa dãy núi trùng điệp tìm tòi cái gì đó.

Miêu Nghị do đó khẳng định phán đoán của mình, đoán chừng hẳn là người thu thập Mộng Đà la.

Thu Thiên Nhãn mục quang về, nhìn về phía ở dưới của mình, đại địa liên miên hoang vắng, gần như không thấy được bất kỳ thảm thực vật và động vật nào, sông lớn có nhỏ có vặn vẹo uốn cong quanh đại địa thê lương, thủy chất nhìn trong suốt, nhưng bại lộ trong hoàn cảnh này xem ra dòng nước không cần nghĩ cũng biết là không thể dùng để uống được. Nước có tác dụng ngấm chứa, không biết từ độc khí trong không khí tràn đầy nơi này hút vào bao nhiêu.

Xoạt! Miêu Nghị kéo ra một khối bố lớn, khóac lên trên người mình cho có vẻ. Những kẻ thu thập Mộng Đà la nhắc nhở cho hắn biết, trên người không có bất kỳ phòng vệ nào một khi bị thấy được thì quả là quá bắt mắt rồi, cho nên hắn bao bọc toàn thân, cái đầu che phân nửa, chỉ lộ bộ vị mặt mày.

Sau đó, một lộ mượn nhờ những đám mây trên không trung yểm hộ, tận lực không bại lộ tự bản thân mình, Miêu Nghị núp ở trong tầng mây dùng Thiên Nhãn tra xét đại địa, tìm kiếm địa hình bản đồ mình nhớ thuộc lòng trong đầu.

Lần này mục tiêu điểm định vị nhanh chóng, cũng thật sự là bởi vì mục tiêu điểm có vẻ rất dễ nhận biết.

Hai canh giờ sau, Miêu Nghị ngừng lơ lửng trên không trung, nhìn đại địa phía dưới, phía dưới giữa dãy núi in một dấu bàn tay cự đại hãm sâu trên mặt đất, dường như là một bàn tay to lớn kinh thiên bay lơ từ lửng trên không vỗ xuống, dãy núi chung quanh nổi lên, dãy núi dọc theo chỗ kế tiếp lại đứt từng khúc.

Chỉ nhìn một cái, trong lòng Miêu Nghị liền dâng lên một cổ cảm giác hít một hơi khí lạnh, dừng như thế trên bầu trời nhìn thấy dấu bàn tay to lớn như vậy, dấu bàn tay trên thực tế trên mặt đất bao trùm phạm vi sẽ rộng bao nhiêu là có thể tưởng tượng được. Một chưởng này cũng có thể tưởng tượng được uy lực như thế nào, người phát chưởng thực lực ra sao. Kẻ có năng lực dùng dấu một bàn tay tạo ra phạm vi rõ ràng là quá rộng lớn như vậy, trước tiên cần phải xuất thủ ở đủ độ cao, mà cách xa như vậy còn có thể cách không phát xuống lực đạo cường hãn như vậy, quả thực là khó có thể tưởng tượng.

Miêu Nghị phán đoán, người xuất thủ thập có chín phần mười là có năng lực một chưởng phá hủy tinh cầu khổng lồ này, chỉ là không có làm như vậy mà thôi.

Dấu bàn tay là ai lưu lại không khó suy đoán, đoán chừng ngoại trừ Yêu Tăng Nam Ba kia không người nào khác.

Mặc dù đã đi qua rất nhiều năm, nhưng từ một chưởng đánh xuống ép vỡ vụn tạo ra di tích này mà xét, loáng thoáng có thể nhìn thấu có không ít nhà cửa hoặc kiến trúc các loại bị hủy ở dưới một chưởng kia, giống như vỗ một ổ bánh thành bánh tráng, từ một số hình dáng có thể nhìn ra như thế.

Đứng ở trên không từ địa hình bốn phía mà phán đoán, chỗ dấu bàn tay chính là phương vị mà tàng bảo đồ chỉ định, cụ thể tầm bảo điểm, trên bản đồ chỉ có một câu nói.

Trong Nam Vô Di Thương!

Kết hợp chuyện hưng suy của Nam Vô tinh, câu nói này không khó hiểu, ngay cả Vân Tri Thu chưa bao giờ tầm bảo cũng đại khái đoán được câu nói này chỉ dẫn ý tứ gì, Nam Vô môn di tích, địa điểm nằm ở tại nơi đã từng là Nam Vô môn.

Thân bao bọc miếng vải đen, Miêu Nghị đáp xuống từ trên trời, đáp xuống trong thung lũng do dấu bàn tay cự đại vỗ ra, đáp xuống một chỗ trong di tích có dấu vết mái nhà tan vỡ hình dáng lớn nhất, cũng đại khái là khu trung tâm của dấu bàn tay.

Từ không trung có thể nhìn ra hình dáng di tích, đáp xuống hiện trường ngược lại cảm giác đang ở một chỗ hoang dã thê lương, cái di tích gì cũng không nhìn ra được, tầm mắt xuất hiện cục hạn tính.

Hô! Miêu Nghị đột nhiên toàn thân xoay chuyển, pháp lực cường hãn cuồn cuộn kích động hướng về bốn phương, đại địa phủ bụi bốc lên bụi mù khuếch tán tứ phương.

Ngay tại dưới chân Miêu Nghị, một cây cột đá cự đại tuy rằng vỡ vụn, nhưng toàn bộ bị ép vào trong lòng đất rồi mới vỡ nát giữ hình dáng hoàn chỉnh vẫn còn tồn tại tới bây giờ, rất dễ dàng phân biệt ra được trước khi vỡ là một cây cột đá cự đại.

Một số thứ bị chôn lấp dưới đất từ từ bị thổi lất phất đi ra, xa xa gần gần không chỉ có một cột đá lớn, mà rất nhiều căy, có thể thấy được năm đó nơi này chùa miễu thật lớn.

Cũng không thiếu dụng cụ bằng kim loại bị đè ép, bị sét ăn mòn hoàn toàn thay đổi mất hình dạng, thậm chí có cái trực tiếp bị đập ấn vào mặt đất nhìn có vẻ như hình dáng của nóc nhà.

Miêu Nghị bước đi thong thả quan sát, có thể tưởng tượng rất lâu trước kia khoảnh khắc nơi này từ huy hoàng chớp mắt một cái hóa thành bụi đất, cũng từ chỗ bóc mở ra những thứ phủ bụi đầy bi thương này mơ hồ phát giác ra câu nói 'Trong Nam Vô Di Thương’ có một câu mà hai nghĩa, vừa chất chứa đầy sự chấn hám kéo dài không dứt này của Nam Vô môn mà cảm khái, vừa chỉ rõ ở giữa chỗ di tích có chứa đầu mối chỉ dẫn để tầm bảo.

Cái gọi là cảm khái, Miêu Nghị cũng chỉ là hơi than thở trong lòng mà thôi. Hắn đối với Nam Vô môn cũng không có khái niệm và tình cảm gì, đối với việc xác nhận tọa độ tầm bảo thì cảm thấy hứng thú hơn.

Trong Nam Vô Di Thương, Trong Nam Vô Di Thương. . .

Miêu Nghị nhìn xung quanh lẩm bẩm tự nói, chữ 'Trong' này rốt cuộc chỉ là địa phương nào, khắp nơi nhìn tới nhìn lui đều khiến cho hắn khó hiểu, không tìm được tâm điểm thì lại không được, căn cứ kinh nghiệm tầm bảo trước kia, không tìm được cái điểm kia, căn bản không thấy được hình ảnh nữ tử phi thiên đó, nhất định phải dùng tầm mắt vừa khéo đúng vị trí, đây là thủ đoạn cao minh của tàng bảo nhân, người không rõ chân tướng cho dù có lấy được tàng bảo đồ cũng không tìm được bảo tàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.