Phi Thiên

Chương 2829: Chương 2829: Trong triều có người phạm sai lầm (1)




Hắn và Khấu Cần nhìn nhau, nhịn không được phải lắc đầu, sau đó đồng thời lấy linh tinh ra liên hệ với phụ thân mình, bẩm báo tất cả tình huống vừa xảy ra.

- Mọi người tiếp tục, mọi người cứ tiếp tục.

Vẻ mặt người gia tộc Hạ Hầu vẫn trưng ra mụ cười nhiệt tình mời tiệc những vị khách còn lại.

Không biết sao mà các vị khách đều tỏ ra khá hả hể ngồi xuống, thực sự cũng mang vài phần thổn thức, bầu không khí náo nhiệt lúc trước, ngay cả màn qua lại chào hỏi cũng không còn, tất cả đều chú ý đến sự việc tiếp theo xảy ra bên trong điện.

- Tên Ngưu Hữu Đức kia đúng là một nhân vật không sợ phiền phức mà. Nhị gia không nên mời hắn vào đây.

Một người trong gia tộc Hạ Hầu truyền âm với người khác bày tỏ ý mình.

- Ài! Dù sao thì cũng đã đi vào rồi, sự việc cũng đã xảy ra rồi, ta không biết vị này có chán sống hay không nữa, đi tìm chết khắp thiên hạ, muốn chết thì cũng đừng tìm chết ở nơi này chứ.

Người vừa nghe truyền âm cũng lắc đầu trả lời lại.

Sự việc này có liên quan đến Khấu gia và Doanh gia, vì thế người của hai gia tộc này tương đối yên tĩnh, người của Hạo gia và Quảng gia lại e sợ thiên hạ không loạn, bắt đầu âm thầm đánh cược, có người cược hai người đều chết, cược hai người đều chịu phạt gì đó, cũng có người cược hai người không hề bị ảnh hưởng chi mảy may, không khí bắt đầu xôn xao trong lặng lẽ truyền âm nhau đánh cược qua lại.

Trong điện, vài tên Đại Tướng giáp đỏ xách hai người Miêu Nghị và Doanh Vô Khuyết đi vào, mọi người đều tập trung ánh mắt về phía đó, quả nhiên, thật sự là hai người này.

Hai người bị xách vào giữa đại điện, ngay lập tức có tiếng quát tháo:

- Quỳ xuống!

Sau đó đá vào chân hai người, buộc cả hai đều phải quỳ sụp xuống đây, có thể nói là cưỡng ép buộc hai người phải quỳ.

Ở những tình huống bình thường tại Thiên Đình không hề có lề quỳ lạy, trừ khi đang phạm sai lầm hay tự nhận mình hèn mọn mới để hai đầu gối chạm đất.

Quan sát cả hai, ánh mắt Thanh Chủ soi xét kỹ lưỡng, sắc mặt Thiên Hậu không hề dễ nhìn, Hạ Hầu Lệnh ngồi quỳ phía sau Hạ Hầu Thách thản nhiên liếc xéo, bộ dáng thờ ơ lạnh nhạc, Thượng Quan Thanh và Tư Mã Vấn Thiên cảm thấy đau răng, Cao Quan nâng chén uống rượu, hoàn toàn không nhìn đến, còn Phá Quân thì nhíu mày nhìn Miêu Nghị chăm chú.

Về phần những đại thần khác, phái hệ Doanh gia nhìn chằm chằm Doanh Vô Khuyết, dường như không biết phải nói gì cho phải nữa, Doanh Vô Mãn nhìn chằm chằm vị huynh đệ của mình, vẻ mặt âm trầm cắn răng, bản thân hắn chỉ có tư lịch nông cạn, thay phụ thân đến đây nên luôn luôn cố gắng xử sự cần thận. Tên khốn kiếp này thật sự gây thêm phiền phức cho ta mà!

Mị Nương nhìn Miêu Nghị đang quỳ xuống, âm thầm than thở, nàng vừa mới thất vọng về việc tên này sa sút tinh thần đắm mình trong men rượu, nhưng chỉ bằng việc hắn đám làm ở ngoài điện, thoạt nhìn không giống thế đâu! Chẳng lẽ hắn đang xả hết oán hận ra ngoài hay sao?

Ánh mắt Quảng Mị Nhi ngồi cạnh nàng bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng nhìn quan sát Miêu Nghị, lần đầu tiên nàng cùng mẫu thân đi đến bữa tiệc như thế này, ai bảo nhà Quản Thiên Vương trong Tứ Đại Thiên Vương có Vương Phi làm gì hiện tại trượng phu của nàng không tới được, vì thế thế tử không có việc gì cũng phải đến đây, nếu không đến thì không thể nào nói nỗi, cho nên Quảng Mị Nhi khá căng thẳng, không ngờ lại đụng phải một việc như thế này.

Khấu Tranh đang nắm tinh linh trong tay áo đã hỏi rõ tình hình bên ngoài, đôi lông mày cau lại quan sát Miêu Nghị, đúng là muốn làm cái gì thì làm, hắn bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì để Miêu Nghị ngồi cùng với người nhà họ Khấu rồi, đến khi xảy ra chuyện rồi cũng phải cân nhắc suy xét xem có phải ra tay chùi đít cho Miêu Nghị để bảo toàn thể diện hay không nữa.

Tra Như Ngồi ngồi cùng nhìn thấy Miêu Nghị gặp chuyện không may nên khá hả hệ, chẳng hề nhận ra mặc dù Thiên Mão Tinh Quân trưng ra vẻ mặt không có biểu tình gì, thực ra trong nội tâm đang chửi mẹ nó, trước đó đã bảo Miêu Nghị nên yên tĩnh chút đi, hiện giờ lại gây ra việc này, đến lúc ngươi lại hô hào bảo rằng không lấy được bảo tàng bên trong Hoang Cổ Tử Địa, đừng có mà náo loạn trước mặt bổn Quân nữa, khốn kiếp!

Vũ Khúc vung tay bảo hai người Đại Tướng mặc áo giáp đỏ xoay người lui xuống.

Dù sao thì Doanh Vô Khuyết cũng đã từng gặp qua tràng cảnh thế này, vì thế nỗ lực bình tĩnh trở lại, tuy rằng đã quỳ xuống nhưng vẫn chắp tay hành lễ:

- Tham kiến bệ hạ, tham kiến Thiên Hậu nương nương.

Miêu Nghị quỳ ở một bên vẫn cứng rắn không thèm hé miệng hay nhúc nhích gì hết, chẳng có phản ứng nào khác, chỉ có tròng mắt đảo loạn.

Người phái Doanh gia nhanh chóng quát tháo lớn tiếng:

- Cường độ lớn mặt, dám vô lễ trước mặt bệ hạ và nương nương, nên nghiêm trị!

Lúc này có người lập tức xuôi theo chiều gió.

- Theo luật, hiện tại phải phạt roi, Ti Nghi Quan đang ở đâu!

Đây là lần đầu tiên Miêu Nghị chứng kiến tính chất triều đình là như thế nào, cũng là lần đầu tiên lãnh giáo thế nào là hoạt động trong triều đình, trong nội tâm điên cuồng mắng Khấu Miễn, nguyền rủa mười tám đời tổ tông của hắn!

Tròng mắt Miêu Nghị dùng sức chuyển động loạn cả lên, trong lòng mắng liên hồi, các người đều mù hết rồi à? Nhìn không ra ông đây bị chế trụ?

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều bị mù, không ít người đã bắt đầu nhận ra, năm ngón tay Vũ Không nắm lại trong hư không, mang theo một cố pháp lực hùng hậu bao phủ Miêu Nghị, sau đó siết chặt, lúc này Miêu Nghị mới thở ra một hơi dài, cuối cùng thì cấm chế trên người hắn cũng đã được cởi bỏ rồi.

Bấy giờ, Miêu Nghị mới chắp tay nói:

- Cấp dưới Thiên Tần Cung, Tổng Trấn Quỷ Thị Ngưu Hữu Đức, tham kiến bệ hạ, tham kiến Thiên Hậu nương nương tham kiến thiên tử!

Trong lời nói của hắn ẩn giấu thêm cả vẻ nịnh nọt, dù sao thì hiện tại chỉ có một mình hắn dấn thân vào nguy hiểm, không ai giúp đỡ, được nhiên phải tạo ra tất cả cơ hội tự bảo vệ mình chứ, Dương Khách bày ra cho hắn kế sách này không phải để hắn toi mạng đâu, nhưng hết thảy đều phải dựa vào chính hắn.

Hạ Hầu Thừa Vũ vốn đang trưng ra bộ mặt tràn đầy giận dữ, sau đó suýt chút nữa đã cười thành tiếng, hàm răng trắng cắn cắn mọi sờ lên chiếc bụng tròn lên của mình, nghĩ thầm, được rồi, dù sao thì bản thân nàng đường đường là một Thiên Hậu mà lại so đo với một tên Tổng Trấn nho nhỏ làm gì, nói tới nói lui thì hắn cũng là thuộc hạ trực thuộc Thiên Tần Cung, nếu xảy ra chuyện gì thì nàng cũng không có thể diện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.