Phi Thiên

Chương 1855: Chương 1855: Vô cùng nhục nhã. (Hạ)




Thiên Nguyên:

- Có một số việc là tự tìm, nếu không phải hắn lúc trước tự tiện làm chủ, làm sao có ngày hôm nay? Không đắc tội nhiều người như vậy, bằng năng lực của hắn, ta còn muốn hắn còn sống quay về, hiện tại... Ngươi tin hắn vừa tiến vào địa ngục đã bị một đống người vây công không? Không tiến vào địa ngục thì tiền đồ bị hủy. Ta đáng giá vì kẻ không có tiền đồ mà đắc tội mọi người bảo vệ hắn hay không? Làm người làm việc lớn phải có cái nhìn đại cục, bằng yêu thích xúc động làm việc là không xong. Chính mình tự nhưỡng rượu đắng thì tự uống, đây chính là quy tắc trò chơi trong quan trường, nếu bản thân tự tìm đường chết thì phải ráng chịu, ta và ngươi làm chỗ dựa cho hắn nhiều năm như vậy đã hết lòng, không nợ hắn cái gì, không cần nghĩ nhiều.

Bích Nguyệt phu nhân theo sau hắn, hỏi:

- Nếu hắn bình yên trở về thì sao?

Thiên Nguyên:

- Hắn còn sống thì sao? Trở lại vẫn là thủ hạ của ngươi, còn phải nghe ngươi, còn phải trông cậy vào ngươi làm chỗ dựa, chẳng lẽ còn có thể lật trời sao?

Ban đêm, phủ Đông Hoa tổng trấn xếp đặt tiệc rượu, tổng trấn Bích Nguyệt cũng cảm tạ mọi người tham gia.

Cấp bậc đô thống ngồi riêng, những người khác ngoài bên ngoài sân viện.

Miêu Nghị bốn người được dẫn tới ghế của đại thống lĩnh, mắt thấy chỗ Chương Hãn Phương Chương đại thống lĩnh chưa ngồi đủ một nửa liền dẫn người tới.

Ai ngờ Chương Hãn Phương đột nhiên đưa tay nói:

- Thật xấu hổ, đã có người ngồi.

Miêu Nghị liếc hắn một cái, cũng đi bàn khác, kết quả Đinh Trạch Toàn Đinh đại thống lĩnh cũng thò tay ngăn lại:

- Nơi này có người ngồi.

- Nơi này có người dự định.

Bàn của Liễu Quý Bình cũng thò tay ngăn trở.

Miêu Nghị nhìn vào trong mắt, phát hiện trừ ba nữ thống lĩnh không có mặt, sáu đại thống lĩnh dẫn thủ hạ ngồi đầy các bàn, chiếm hết ghế ngồi, rõ ràng có chỗ trống nhưng không cho hắn ngồi.

- Chư vị có ý gì đây? Mọi người đến đông đủ còn có thể có ai?

Miêu Nghị hỏi rõ.

Diêu Hưng Diêu đại thống lĩnh đột nhiên vẫy tay, đám chưởng quầy cửa hàng đằng xa đứng dậy đi tới, cùng ngồi vào những chỗ trống.

Nhuế Phàm Nhuế đại thống lĩnh cười nói:

- Đầy, hiện tại nhìn thấy chưa? Ngưu đại thống lĩnh, tại đây không có chỗ cho ngươi, kiếm chỗ khác đi.

Cả đám chưởng quầy đồng loạt cười vang.

Đám chưởng quầy cửa hàng tại Thiên Nguyên tinh nén cười, chỉ là không ai dám bật cười mà thôi.

Miêu Nghị lạnh nhạt, sắc mặt Từ Đường Nhiên, Phục Thanh và Ưng Vô Địch khó coi.

Vân Tri Thu và Hoàng Phủ Quân Nhu cách đó không xa nhìn đám người cười nhạo bốn người Miêu Nghị, người trước lo lắng, người thứ hai phức tạp, đều không thể tưởng tượng Ngưu đại thống lĩnh cao cao tại thượng trong Thiên Nguyên tinh lại bị sỉ nhục như thế.

Hai nữ tận mắt nhìn thấy Miêu Nghị gặp chuyện này, nội tâm rất khó chịu.

Miêu Nghị nhìn đám chưởng quầy cửa hàng, không nhìn thấy chưởng quầy cửa hàng tại Thiên Nguyên tinh đến, lại nhìn chung quanh. Ánh mắt nhìn sang Vân Tri Thu và Hoàng Phủ Quân Nhu sau đó quay đầu đi.

- Đi!

Hắn dẫn ba người đi tới bàn Vân Tri Thu, thấy bàn này không ai ngồi liền ngồi xuống, sau khi ngồi xuống lại nói với hai nữ:

- Hoàng Phủ chưởng quầy, Vân chưởng quầy, không có chỗ ngồi nên đành ở đây vậy.

- Ha ha! Bám váy đàn bà không biết xấu hổ.

Đột nhiên Chương Hãn Phương cười to, hắn trào phúng Miêu Nghị, mặc cho ai cũng biết đang nhắm vào Miêu Nghị, lúc này cả đám người cười ha ha.

Miêu Nghị mắt điếc tai ngơ. Vân Tri Thu lắc đầu nhìn Miêu Nghị, ý bảo hắn không nên vọng động.

Nàng thực sợ tính tình Miêu Nghị phát tác, xem tình huống là biết rõ, một khi động thủ, tất cả đều đối nghịch với Miêu Nghị, khẳng định hắn sẽ phải chịu thiệt.

Phục Thanh ba người lo lắng Miêu Nghị sẽ xúc động, Miêu đại thống lĩnh rất xúc động.

Hôm nay tính tình Miêu Nghị tốt thần kỳ, sắc mặt lạnh nhạt không quan tâm.

Sau khi rượu và thức ăn đưa lên, trào phúng vẫn không giảm.

Mộ Dung Tinh Hoa quay trở lại, tìm đến bên người hắn. Ngay từ đầu còn không biết đám người châm chọc ai, đợi tới khi chào Miêu Nghị ngồi xuống mới biết bọn họ cười Miêu Nghị.

- Thì ra là cháu trai chỉ biết giấu trong địa bàn của mình giả vờ giả vịt, đi ra ngoài là rùa đen rút đầu.

- Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, là thứ gì chứ?

- Cũng không thể nói như vậy, người ta thật uy phong, giết mấy ngàn người đâu, cho rằng thiên hạ không ai dám đánh chó đấy.

- Có bản lĩnh tới địa bàn của ta giết người thử xem, ta đánh gãy chân chó của hắn, lão tử mắng hắn. Hắn dám lên tiếng không?

- Nói cho cùng đánh chó phải ngó mặt chủ, không cho người khác mặt mũi. Chúng ta cũng phải cho tổng trấn đại nhân mặt mũi ah!

- Các ngươi nói cháu trai này dám tham gia khảo hạch không?

- Tham gia ta liền giết hắn, không tham gia ta sẽ dùng dây thừng cột cổ hắn kéo đi.

Tiếng trào phúng không ngừng, hào khí rất náo nhiệt, chỉ có Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Từ Đường Nhiên đều không ngóc đầu lên nổi.

Cho dù da mặt Từ Đường Nhiên đủ dầy cũng không ngồi yên.

Sắc mặt Mộ Dung Tinh Hoa cũng có chút khó coi, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn sang Miêu Nghị, có chút không thể tin được lần khảo hạch này nguy hiểm như thế vẫn có kẻ tham gia, hôm nay còn bị nhục nhã như thế.

Sắc mặt Vân Tri Thu căng cứng, nắm đấm xiết chặt dưới bàn, đều có chút nghe không vô, mắt thấy sắp phát tác, Miêu Nghị lại đột nhiên nâng chén lên áp chế:

- Uống rượu!

Mọi người yên lặng nâng chén, đều hi vọng sớm rời đi, ai ngờ Miêu Nghị cũng không có ý sớm rời đi, đơn giản dừng lại ăn hết mới đi.

Sau khi tiệc rượu tan, Đông Hoa tổng trấn phủ cũng không lưu khách ngủ lại, phần lớn đều cáo từ chủ nhân rời đi.

Miêu Nghị dẫn bốn người cáo từ Bích Nguyệt phu nhân, Bích Nguyệt phu nhân ánh mắt phức tạp nhìn Miêu Nghị, bên ngoài náo nhiệt nàng không có khả năng không có nghe thấy, nàng ở bên trong muốn lên tiếng ngăn lại, lại bị Thiên Nguyên Hầu kéo tay ngăn cản, nàng cũng không biết Miêu Nghị làm sao nhịn được.

Nói nhiều không vô, chỉ có thể khách sáo, dặn dò Miêu Nghị trở về bảo vệ tốt thiên nhai.

Lúc rời khỏi phủ tống trấn, lại ‘ trùng hợp ’ gặp được Vân Tri Thu và Hoàng Phủ Quân Nhu, song phương kết bạn rời đi.

Trên đường Hoàng Phủ Quân Nhu vẫn muốn nói gì, nhưng lại không tiện truyền âm để người khác nhìn ra gì đó, thật sự nghẹn sợ nên gượng cười nói:

- Đại thống lĩnh không cần so đo với đám tiểu nhân kia.

- Hừ! Ngươi cho ta sợ bọn chúng? Đám này cũng xứng? Cho dù cùng tiến lên, ta cũng có thể giết ra giết vào mấy lần! Kẻ đầu sỏ chính thức vẫn chưa lộ diện, ta nhịn không lên tiếng, chỉ vì ta biết một ít chuyện, có người muốn mượn đao giết người, ta vẫn nhịn, nhưng sớm muộn gì ta cũng thu thập đám chó hùa kia!

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.