Phi Thiên

Chương 537: Chương 537: Vô Lậu Võng (Hạ)




Tựa hồ bọn Cổ Tam Chính cũng không nghĩ tới trên tay Hắc Lang Quân có thể có bảo bối như vậy, pháp bảo có biến hóa đầy uy lực như vậy hiển nhiên không phải là pháp bảo nhị phẩm bình thường.

Cộng thêm khẩu khí Hắc Lang Quân không nhỏ, cả bọn không dám khinh thường, Đàm Lạc vừa ra tay liền dốc hết toàn lực, mười sáu tấm thuẫn răng cưa nhanh chóng xoay tròn bắn ra, cắt vào tấm lưới đang chụp xuống đầu. Thế nhưng chỉ tạo ra hoa lửa bắn tung tóe, không cắt được một sợi lưới nào.

Mắt thấy sắp bao lại toàn bộ nhân mã Hồng Cân minh, bọn Miêu Nghị nhất thời hưng phấn, quả nhiên là hảo bảo bối, xem ra thật sự sắp sửa một mẻ bắt hết bọn Cổ Tam Chính.

Đàm Lạc lợi dụng tấm thuẫn ngăn lưới kia chụp xuống cũng vô dụng, mép lưới vừa rơi xuống đất bốn phía xung quanh lập tức nhanh chóng thu hẹp miệng lưới. Trong quá trình thu lại này, cây cối núi đá đều bị sợi lưới sắc bén cắt ra từng mảnh như cắt đậu hủ.

Nhân mã Hồng Cân minh rơi vào trong lưới thảy đều bị dọa sợ đến sắc mặt kịch biến, sợi lưới này sắc bén như vậy, một khi bị nó siết lại chẳng phải là hóa thành từng miếng thịt sao?!

Ha ha... Hắc Lang Quân ngửa mặt lên trời cười như điên không ngừng, thanh âm vang vọng khắp nơi.

Miêu Nghị nhanh chóng âm thầm truyền âm nói với Triệu Phi và Tư Không Vô Úy:

- Một khi Hắc Lang Quân đắc thủ, Tư Không ngươi lập tức xuất một chùy đập chết y, hai người các ngươi đồng loạt ra tay, món pháp bảo Vô Lậu Võng đó là của chúng ta rồi.

Tư Không Vô Úy hết sức tán thành, đã lặng lẽ nắm Trấn Sơn Chùy thu nhỏ trong tay.

- Phá!

Sắc mặt Cổ Tam Chính ngưng trọng đột nhiên bộc phát ra một tiếng quát kinh thiên chói tai.

Chỉ thấy y phất tay chỉ vào một điểm, một trăm lẻ một thanh Tích Lịch phi kiếm nối đuôi bắn tới đó như sét đánh. Giữa tiếng vèo vèo công kích vào một điểm của Vô Lậu Võng, trên trăm thanh Tích Lịch phi kiếm chỉ chém vào một sợi lưới duy nhất của Vô Lậu Võng.

Mắt thấy lưới lớn sắp sửa bao trùm siết nhân mã Hồng Cân minh lại với nhau, Hắc Lang Quân nhìn chằm chằm phía dưới cười gằn không ngừng hết sức khinh thường cử động của Cổ Tam Chính. Thế nhưng còn chưa cười tận hứng, vẻ mặt y trong nháy mắt cứng đờ, đôi mắt nhanh chóng trợn to.

Một tiếng tưng trong trẻo vang lên giữa trời đêm giống như dây đàn vừa đứt, Tích Lịch phi kiếm tập trung uy lực mạnh mẽ công kích vào sợi lưới kia, rốt cục cũng đã chém đứt.

Rầm, cả tấm lưới nổ tung thành sương mù xám đầy trời.

Pháp bảo này không sợ bị tổn thương, chỉ cần có đầy đủ năng lượng sẽ tự động chữa trị, khôi phục nguyên trạng lúc luyện chế. Sợ là sợ phá hư kết cấu tổng thể của pháp bảo, năng lượng bên trong không bị khống chế lập tức sẽ tan tành theo tổng thể của pháp bảo bị phá hư.

Miêu Nghị trợn to hai mắt cũng hít sâu một hơi, không ngờ rằng Tích Lịch phi kiếm này lại sắc bén đến trình độ như vậy, lại có thể công phá một món pháp bảo nhị phẩm cao cấp. Bây giờ rốt cục hắn cảm nhận được vì sao Yêu Nhược Tiên hết sức nhiệt tình thu thập chất thải tinh ngân tinh thuần cao độ không tạp chất của tiểu Đường Lang như vậy.

Bất quá có một điểm hắn có thể xác định, hiển nhiên điều này có liên quan tới chuyện sợi lưới của Vô Lậu Võng quá mỏng manh. Nếu đổi lại là Trấn Sơn Chùy của Tư Không Vô Úy, mặc cho Tích Lịch phi kiếm công kích thế nào cũng vô dụng.

Nhìn sương mù xám tản mát đầy trời, Tư Không Vô Úy chậc chậc thành tiếng:

- Bên trong Vô Lậu Võng này chứa không biết bao nhiêu tinh hắc, rốt cục bị hủy như vậy, rơi tản lạc đầy đất muốn thu nhặt lại cũng khó khăn, thật là đáng tiếc!

- Minh chủ uy vũ!

Nhân mã Hồng Cân minh không kìm hãm được vui mừng cất tiếng hô to, niềm vui vì thoát chết trong gang tấc khiến cho bọn họ nhảy cẫng hoan hô.

Hắc Lang Quân trên đỉnh núi cơ mặt giật giật, kêu la thất thanh:

- Vô Lậu Võng của ta!!!

Cổ Tam Chính thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc, hai cánh tay vung lên, Tích Lịch phi kiếm bay múa giữa không trung lập tức bắn vèo vèo cấp tốc về phía Hắc Lang Quân trên đỉnh núi.

Hai tên mỹ cơ hai bên Hắc Lang Quân nhanh chóng lấy vũ khí ra, lộ vẻ hoảng sợ nhìn mưa kiếm bắn tới. Tích Lịch phi kiếm có thể công phá pháp bảo Vô Lậu Võng, hai người hết sức hoài nghi không biết mình có thể ngăn trở hay không.

Thật ra thì Hắc Lang Quân cũng nghĩ như vậy, cho nên song chưởng đẩy ngang lưng hai nàng, khiến cho hai nàng bay ra phía trước.

Hai tên mỹ cơ còn muốn ỷ lại Hắc Lang Quân bảo vệ nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, không nghĩ tới Hắc Lang Quân lại sẽ đẩy hai người bọn họ ra ngoài làm bia đỡ đạn.

Thế nhưng bây giờ suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, hai người liều mạng múa may vũ khí trong tay ngăn cản mưa kiếm bắn tới.

Giữa những tiếng nổ leng keng, mặc dù hai nàng đánh bay phần lớn Tích Lịch phi kiếm bắn tới nhưng thân thể vẫn bị bắn thủng lỗ chỗ như ổ ong, toàn thân tuôn máu xối xả, song song phát ra tiếng kêu thảm thiết, hiện ra nguyên hình là một hồ ly và một mèo rừng rơi xuống chân núi.

Hắc Lang Quân cầm trong tay một cây phân thủy trường mâu điên cuồng múa loạn chống đỡ. Mặc dù có hai nàng mỹ cơ hứng chịu giảm bớt áp lực thật nhiều, nhưng vẫn có một thanh Tích Lịch phi kiếm xuyên qua bụng của y, đánh cho y phải hiện ra nguyên hình, hóa thành một con rắn vảy đen hình thể to lớn trên đỉnh núi dưới ánh trăng.

Bất quá cuối cùng cũng chặn lại được đợt công kích thứ nhất của Tích Lịch phi kiếm, Hắc Lang Quân lấy được một cơ hội thở dốc, vùi cái đầu dữ tợn xuống đất, nhanh chóng vọt xuống một sơn động phía dưới đỉnh núi muốn chạy đi, uy lực của Tích Lịch phi kiếm thật sự rất khó ngăn cản.

Hèn hạ! Miêu Nghị mắng thầm một tiếng, lại lấy nữ nhân bên cạnh làm bia đỡ đạn, nhưng không có biện pháp, mình còn phải cứu y.

Hắn nhanh chóng đứng dậy cao giọng nói với Tư Không Vô Úy:

- Mau cứu y.

Tích Lịch phi kiếm tung bay trên không đang muốn tiến hành đợt đả kích thứ hai, đám người Đàm Lạc cùng Diệp Tâm cũng xông tới thật nhanh, muốn ngăn Hắc Lang Quân chạy trốn.

- Hắc ca chạy mau, có ta ngăn cản truy binh!

Tư Không Vô Úy thình lình rống to một tiếng:

- Cổ Tam Chính, xem chùy!

Chỉ thấy hai cánh tay y vung một thanh chùy to lớn lên phát ra tiếng sấm gió ùng oàng, đập mạnh về phía Cổ Tam Chính.

Linh Ảo Xích cũng từ trong tay Triệu Phi bay ra, trong nháy mắt hóa thành hàng ngàn hàng vạn bóng thước rợp trời phủ đất công về phía Đàm Lạc cùng Diệp Tâm.

Miêu Nghị cũng lấy Huyền Âm Bảo Kính ra cầm trên tay đề phòng. Hắn liếc nhìn Tư Không Vô Úy, Hắc Lang Quân trở thành Hắc ca của ngươi từ lúc nào vậy?!

Lão nhân tóc bạc bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn cả bọn bên cạnh, mấy tên này hung mãnh như vậy sao?

Chuyện làm lão giật mình hơn nữa chính là, cả bọn vừa động thủ, hoàn toàn không che giấu nhân khí trên người được nữa. Lúc này lão mới phát hiện bọn họ không phải yêu tu mà là tu sĩ loài người, Minh chủ chuẩn bị hậu chiêu viện binh lại là tu sĩ loài người ư???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.