Sau khi tan triều, Thanh Chủ mang theo vài cận thần tới hậu điện, dừng bước giữa đường, xoay người nhìn mấy người, từ tốn nói:
-Tư Mã, ngươi nói chuyện Nam quân điều động một cách bất thường cho mấy người còn lại nghe chút đi.
-Dạ!
Lúc này Tư Mã Vấn Thiên bẩm báo lại chuyện Ngưu Hữu Đức bắt đám người Văn Trạch, và chuyện Nam quân điều động nhân mã một lần.
Mấy người trầm tư suy nghĩ, Thanh Chủ trầm giọng nói:
-Tả bộ chỉ thăm dò được lần điều động khẩn cấp kia là do Hạ Hầu gia nhờ vả, hôm nay Hạ Hầu Lệnh mượn cớ không lên triều, các ngươi thấy sao?
Vũ khúc trầm ngâm nói: -Rất có thể có chuyện kỳ lạ.
Cao Quan: -Chưa rõ tình hình, khó lòng nói được.
Thanh Chủ nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Quan Thanh:
-Cũng ổn ổn rồi, bảo Thừa Vũ hỏi chút chuyện đám người Văn Trạch bị bắt, xem xem có phải Ngưu Hữu Đức bên kia đã biết gì rồi không.
-Dạ! Thượng Quan Thanh đáp.
Thiên Tần Cung, Thượng Quan Thanh tới bái kiến. Hạ Hầu Thừa Vũ vừa nghe việc này, vô cùng kinh ngạc, hỏi:
-Ngưu Hữu Đức bắt người bệ hạ phái tới U Minh Tổng đốc phủ?
Thượng Quan Thanh khẽ gật đầu.
-Lẽ nào muốn tạo phản? Hạ Hầu Thừa Vũ oán hận một tiếng.
Không chỉ hận ngoài miệng, trong lòng cũng hận, chuyện đến nước này, làm gì có chuyện nàng không hiểu mình bị Ngưu Hữu Đức lợi dụng. Ngưu Hữu Đức tay cầm trọng binh, đã không còn là kẻ nàng có thể sai khiến. Nàng có định thăm dò, thả phong thanh muốn điều động Miêu Nghị tới Thiên Nhai nhưng các đại lão trên Thiên Đình không đồng ý, lo lắng Miêu Nghị lại gây chuyện ở Thiên Nhai, đến cả Hạ Hầu gia cũng không đồng ý, phe Hạo Đức Phương càng không muốn, Miêu Nghị lại ám chỉ uy hiếp nàng, nói một khi hắn rời khỏi U Minh Tổng đốc phủ, nếu người phía dưới gây ra chuyện, chỉ sợ sau này nàng cũng không tránh khỏi liên can.
Lúc này nàng mới phát hiện thế lực của Miêu Nghị đã lớn mạnh, rút dây động rừng sẽ liên lụy tới lợi ích của rất nhiều người, không phải nàng muốn điều động là có thể được đền cả Thanh Chủ cũng cảnh cáo nàng đừng có làm loạn.
Nàng vẫn luôn không dám trở mặt với Miêu Nghị, Miêu Nghị thể hiện ra bên ngoài vẫn luôn cống hiến hết mình cho Thiên Tần Cung, tài vật đưa tới cho nàng chưa khi nào ngừng, chuyện dặn dò phân phó gì có thể làm được Miêu Nghị cũng giúp nàng làm, vẫn cung kính với con trai Thanh Nguyên Tôn của nàng như trước. Chí ít Miêu Nghị vẫn thể hiện ra bên ngoài là đang ủng hộ nàng, nếu khiến Miêu Nghị trở mặt, nàng thật sự chẳng còn mặt mũi nào nữa, sẽ trở thành chuyện cười của cả hậu cung.
Đương nhiên Thượng Quan Thanh biết rõ nàng hận, trên thực tế, bệ hạ cũng rõ trong lòng, cũng rất căm tức Ngưu Hữu Đức, có điều bệ hạ đương nhiên tự có suy tính của mình, tại sao phải chia thế lực của Doanh Cửu Quang ra làm hai? Chính là vì muốn từng bước khiến từng thế lực lớn trên thiên hạ tan rã thành từng cụm thế lực nhỏ, tới lúc đó Thiên Cung thành một nhà độc đại, mới có thể dễ dàng khống chế. Mà thiên hạ lớn như thế, lợi ích cũng nhiều như vậy. Ngưu Hữu Đức quật khởi, nhiều thủ hạ ở U Minh như vậy không phải là kế hoạch lâu dài, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn với những thế lực khác, bệ hạ chỉ ước gì đám người kia nhanh chóng lao tới, sau đó sẽ nhân cơ hội ra tay
Đồng thời bệ hạ cũng muốn để Hạ Hầu Thừa Vũ nhìn thấy. Hạ Hầu gia không đáng tin, ngoại thần như Ngưu Hữu Đức cũng không đáng tin.
-Tạo phản thì chưa tới mức, hắn còn chưa có thực lực đó. Thượng Quan Thanh nhàn nhạt buông một câu.
Hạ Hầu Thừa Vũ cố dằn oán hận trong lòng xuống, lấy tinh linh ra, liên lạc với Ngưu Hữu Đức, hỏi có phải hắn bắt đám người Văn Trạch không tại sao lại bắt bọn họ.
Miêu Nghị thuận miệng cho nàng ta một lý do qua loa lấy lệ, bảo là Tào Mãn báo đám người Văn Trạch cướp bóc, hắn vẫn chưa bắt đám người Văn Trạch, chỉ ra vẻ cho Tào Mãn xem mà thôi, không để mấy người Văn Trạch chịu chút oan ức nào, đến thẩm vấn cũng không, bọn họ ở trong đại lao vẫn rất tốt mỗi ngày đều có món ngon rượu thơm, đảm bảo sau đó sẽ thả mấy người bọn họ.
Sau khi Hạ Hầu Thừa Vũ chuyển lời cho Thượng Quan Thanh. Thượng Quan Thanh cũng không nói gì, nói ra lý do này rồi thì có muốn tra cũng không tiện tra.
Nếu là người bình thường, nói như vậy e là không được, nhưng hiện giờ Miêu Nghị quả thật có sức lực đối kháng với bọn họ, trước đây hắn tuyệt đối không dám nói vậy.
Hạo Thiên Vương Phủ, chủ tớ hai người đi qua đi lại ở trên lầu.
-Hạ Hầu Lệnh lại không vào triều? Hạo Đức Phương trầm ngâm, hỏi.
Tô Vận: -Nói gì mà giữ lăng này kia chỉ là kiếm cớ mà thôi.
Hạo Đức Phương híp mắt nói: -Lần trước Hạ Hầu gia nói gặp phải đạo tặc, xin viện binh là sao? Liệu có liên quan tới chuyện này không?
Tô Vận lắc đầu: -Không thể moi chắc được tin tức từ phía Hạ Hầu gia, bên đó cũng sẽ không nói thật.
Phủ Mão Lộ nguyên soái, Bàng Quán trở về từ buổi triều, trực tiếp tới thư phòng, ngồi sau án.
Trần Hoài Cửu đặt một chén trà trước mặt lão, cũng nhìn ra sắc mặt khác thường của là,. hỏi:
-Lão gia, chẳng lẽ trên triều đình đã xảy ra chuyện gì đó?
-Hạ Hầu khiến không lên triều. Bàng Quán kê lại tình hình lúc lên triều, Trần Hoài Cửu gật đầu:
-Xem ra đã xảy ra chuyện thật rồi, nếu nói Tào Mãn và Hạ Hầu Lệnh kẻ tung người hứng chỉ để nhằm vào lão ra thì thật vô lý, hẳn là Hạ Hầu Lệnh đã chết!
-Bản soái còn chưa có tư cách để Hạ Hầu gia phải làm như vậy!
Bàng Quán quả thật tự mình biết mình, một tay cầm chén trà, gần như quyết tâm, hỏi:
-Tình huống phía dưới xử lý sao rồi?
Trần Hoài Cửu lấy một cuộn giấy ngọc ra, dâng hai tay lên, nói:
-Phía dưới là danh sách những người có khả năng do Hạo Đức Phương cài vào.
Bàng Quán cầm lấy trong tay, nhìn lướt qua, đặt xuống bên cạnh, ánh mắt lấp lánh không yên.
Trần Hoài Cửu thử hỏi:
-Lão gia thật sự quyết định ra tay ư?
Bàng Quán giương mắt-Nếu bỏ qua cơ hội này. Về sau sẽ không còn cơ hội tốt hơn nữa, chẳng lẽ ngươi cảm thấy không ổn?
Trần Hoài Cửu nói:
-Không có, lão nô chỉ muốn nhắc nhở lão gia, một khi làm việc này thì sẽ không còn đường quay đầu, không thành công sẽ chẳng còn gì!