Thuộc Phong đêm nay ngủ lại trong Tử Đình uyển.
Ngọc nhi đã cởi hết y phục , ngay cả cái yếm cũng không mang, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc duy nhất một cái tiết khố , y phục màu tím rớt xuống bên hông, toàn thân gần như là lõa lồ khóa ngồi ở giữa hai chân của Thuộc Phong.
Thuộc Phong nheo tuấn mâu nhìn đi nơi khác , không hề để ý đến nữ nhân đang làm loạn trên người hắn.
“ Vương gia? Ngài vì sao lại không nhìn thiếp, có phải hôm nay thiếp không đẹp, không thể khiến vương gia chú ý hay không?”
Châu nhi mềm mại yêu kiều đem trán tựa vào vai hắn, rõ ràng hôm nay tâm tư của hắn không hề đặt hết ở trên người nàng.
Trước kia, hắn thích nhất là nhìn khuôn mặt này.
“ Hiện giờ là giờ nào?”
Hắn khó chịu đẩy Ngọc nhi đang dựa vào trên người mình ra, hơi nhíu mày, hỏi một vấn đề chẳng liên quan gì.
Ngọc nhi ngẩn người.
“ Hẳn là đã qua giờ tuất, đến giờ hợi. Vương gia người hỏi canh giờ làm gì?”
Thuộc Phong buông Ngọc nhi ra,liền đứng dậy, cầm lấy cái yếm cùng y phục trên ghế đưa cho nàng.
“ Mặc y phục vào đi, đêm nay ta không có hứng.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Ngọc nhi không kịp mặc y phục, chỉ kịp lấy cái yếm che ở trước ngực liền vội vàng chạy đến đứng chắn ở trước mặt Thuộc Phong.
“ Vương gia, người muốn đi đâu?”
“ Ta đi đâu còn cần phải báo với ngươi hay sao ?”
Thuộc Phong nheo mắt lại, đối với nữ nhân hắn luôn luôn vô tinh đến cực điểm.
Tuy Ngọc nhi có khuôn mặt giống với nàng nhưng cũng không thể khiến cho hắn thay đổi bằng cái nhìn khác.
“ Vương gia, chẳng lẽ là vì vương phi nương nương?”
Ngọc nhi không hề tránh đường cho hắn.
“ Có liên quan tới ngươi sao? Tránh ra!”
Khẩu khí của hắn mang theo giận dữ, bởi vì bị nàng nói trúng tâm sự trong lòng.
Đêm nay tâm trạng của hắn vẫn không tốt, trong đầu vẫn cứ xuất hiện cảnh tượng bọn họ trò chuyện với nhau vui vẻ.
Nếu hiện tại đã muộn, hắn đương nhiên có thể dùng danh nghĩa “ thị tẩm” để tới phòng tìm nàng, nếu tên Hạ Kiếm Bội vẫn không đi hắn cũng có lý do sớm đuổi hắn đi.
“ Vương gia lo lắng cho vương phi như vậy hay là cũng đã nghe tới lời đồn gần đây?”
Ngọc nhi giảo hoạt cố ý chuyển chủ đề.
Thuộc Phong nhíu mày.
“ Lời đồn gì?”
Ngọc nhi nhíu mày, biểu tình thể hiện như thật……
“ Lời đồn điên thật rồi! Nói Hạ Vương tử cùng Vương phi đã sớm có nhận thức, hơn nữa giữa hai người sớm đã có quan hệ bất chính, sở dĩ Hạ vương tử lặp đi lặp lại nhiều lần yêu cầu được cùng với Vương phi ở một chỗ, mục đích chính là muốn đường đường chính chính có quan hệ bất chính! Hơn nữa, nếu không phải là có ý tứ với vương phi, làm sao có thể giải thích sự thiên vị của Hạ vương tử đối với Vương phi, làm sao có thể chỉ vì một bữa cơm nhỏ liền từ bỏ cả lợi ích của quốc gia ?”
“ Ngươi từ nơi nào nghe thấy những lời bịa đặt này? Căn bản là không có hề có căn cứ, nói hưu nói vươn!”
Giang Hữu Nhàn không thích họ Hạ, đây là chuyện hắn chính tai nghe thấy, hơn nữa hắn tin là thật.