Đem Hạ Kiếm Bội trở thành ta ? Ngươi cũng thật quá nựccười rồi ! Muốn tìm lý do cũng nên tìm một cái để người khác có thể tin tưởng tuyệt đối đừng lấy loại lý do mà ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không nguyện ý tin tưởng như vậy “
Hữu Nhàn rưng rưng nước mắt, chỉ biết liên tục lắc đầu phủ nhận.
” Ta biết là thực khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy! Lúc mới đầu ta vẫn còn cùng Hạ Kiếm Bội uống rượu ,nói chuyện phiếm, đột nhiên lúc đó gương mặt của hắn liền biến thành khuôn mặt của chàng. Sau đó còn nói với ta rất nhiều lời tâm tình, ta vốn thấy có điều gì đó không thích hợp nhưng nhưng cố nhìn nhiều lần vẫn cứ là khuôn mặt của chàng.”
Thuộc Phong cười tà một tiếng, cả khuôn mặt tuấn tú tràn ngập ý cười mỉa mai, ánh mắt ác độc như muốn xuyên thủng linh hồn của nàng.
” Ngươi tỉnh lại đi ! Chỉ cần nói là do say rượu rồi làm loạn, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy !”
Tâm Hữu Nhàn chợt lạnh, không ngừng được nức nở khóc.
” Ta không có…………. Chàng không cần phải nói ta như vậy……”
Hắn nheo mắt lại, con ngươi đen càng thêm âm trầm, phát ra cả tia sáng lạnh lẽo.
” Vậy ngươi nói đi, ta nên hình dung như thế nào về hành động của ngươi và hắn hôm nay ?”
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn thống khổ vặn vẹo, chính mình thiếu chút nữa thì thất thân, nàng vẫn còn chưa hét hoảng sợ, hắn sao còn có thể mắng nàng ?
” Ta là vì chàng mới đáp ứng hắn bồi yến, vốn dĩ ta không thích những trường hợp như thế này………………. “
Nàng ngập ngừng nói, nước mắt cũng không chịu thua kém đảo quanh trong hốc mắt.
Bầu không khí long trọng của yến tiệc lúc này hoàn toàn trái ngược với tâm tình của nàng, tâm tư nàng lúc này đều rối thành một cục, cảm giác thật sự rất khó chịu.
Hắn tức giận buông tay đang kiềm chế cằm nàng ra, nhướng mày uy hiếp nhìn nàng.
” Như vậy thật đúng là đã thiệt thòi cho ngươi, nhưng cũng không ai bức ngươi nhận lời ! Đừng quên, đây là do ngươi chủ động yêu cầu ! Mục đích chính là muốn cùng hắn công khai tằng tựu với nhau ?”
” Không phải ! Ta chỉ là muốn giúp chàng hoàn thành được hiệp nghị, ta hi vọng giúp chàng vui vẻ……………. “
Lời của nàng càng khiến cho hắn hiểu lầm ,khuôn mặt tuấn tú âm trầm ngày càng sâu, khóe miệng cong nên thành nụ cười khinh miệt.
” Vì muốn lấy lòng ta, không tiếc dùng chính bản thân mình đổi lấy hiệp nghị, ngươi quả nhiên rất có tinh thần hi sinh! ” Hắn phẫn nộ nhấc chân đá vào bàn, cái bàn lập tức vỡ nát tao nên âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng cả căn phòng ” Ngươi nghĩ rằng ta đây làm một vương gia như thế nào ? Không có ngươi ta cũng có biện pháp ép hắn kí vào hiệp nghị, tuyệt không cần phải bán đi thân thể của nữ nhân để đánh đổi ! “
” Không có ! Phong, ta không có ! Ta không có lấy thân đi trao đổi hiệp nghị, ta không phải là loại nữ nhân vô liêm sỉ như vậy! “
Hữu Nhàn muốn nắm lấy tay hắn, lại bị hắn ghét bỏ hất ra.
” Khi nào thì bắt đầu hành động của ngươi lại xuất chúng như vậy? Ngay cả ta cũng suýt chút nữa bị bộ dáng mềm mại của ngươi lừa gạt! “
Hắn căn bản không tin lời nàng nói!
Bởi vì khi hắn tiến tới ở trước cửa, còn chưa có đi vào đã nghe thấy tiếng hai người họ cười đùa oanh oanh yến yến!
Hắn có phản ứng tức giận như vậy, chính hắn cũng chưa kịp hiểu, nhưng nói với chính mình rằng chỉ vì là nàng đã khiến hắn đánh mất thể diện chứ không phải là vì hắn đang ghen !
” Thuộc Phong………………… “
Hữu Nhàn vẫn không ngừng lắc đầu, chưa hề dừng lại, nàng kích động mãnh liệt tới mức lời giải thích cũng mắc lại ở cổ, làm thế nào cũng không thốt nên lời………………………
Hắn không tin tưởng nàng !
” Trời sinh đã mang bộ dạng lẳng lơ, chỉ dựa vào việc ngươi chủ động câu dẫn ta ở trong thư phòng ta liền đã sớm nhìn ra bản chất dâm đãng của ngươi ! Chỉ cần ở đâu có ngươi thì hầu như tất cả nam nhân đều muốn chiếm lấy ngươi ! “
Hắn hung ác nhìn chằm chằm vào nàng.
Đã không phải là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến có nam nhân có ý đồ không an phận với nàng.
Nàng !
Nếu không phải bản thân nàng là nữ nhân phóng đãng thì làm sao lại có nhiều nam nhân vì nàng thất hồn lạc phách như vậy ?
” Xin chàng, Phong, không cần phải nói những lời nói khó nghe như vậy………. ta chịu không nổi, thật sự chịu không nổi ! “
Hữu Nhàn cầu xin nhìn hắn, hi vọng hắn sẽ có một chút lòng nhân từ, sẽ không tiếp tục dùng những từ ngữ khó nghe như vậy để hình dung về nàng…………
Nàng không phải là nữ nhân dâm đãng ! Không phải! Không phải !
” Chịu không nổi ?”
Hắn dò sét nhìn nàng.
” Ngươi biết ?Bề ngoài là có ý tốt muốn giúp ta kí được hiệp nghị,nhưng thực ra chẳng phải là muốn cùng hắn hẹn hò giao hoan ! Các ngươi hai người một kẻ hát một người xướng, không chỉ muốn ta bố trí cho các ngươi có nơi để vụng trộm, còn muốn quang minh chính đại cho ta đội nón xanh (1) , khiến cho ta trở thành trò cười trên chốn quan trường hay sao ? !”
Trước kia, trong mắt hắn nàng cũng không hẳn là có gì tốt đẹp những cũng không đến mức không coi hắn ra gì, lại còn dám làm ra chuyện hồng hạnh vượt tường đáng xấu hổ như vậy.
Mà hiện tại nàng còn không biết như thế nào gọi là nhục nhã !
” Ta nói rồi, ngươi muốn tìm nam nhân như thế nào, ta đây cũng không quan tâm nhưng tuyệt đối đừng để ta nhìn thấy ! Trước khi ta hưu ngươi, ngươi vẫn mang trên người danh nghĩa là thê tử của ta, ngươi làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy là muốn làm hại ta không còn có chỗ đứng trong triều đình ! “
” Thuộc Phong ! Chàng nói gì ? “
Hữu nhàn trợn to mắt, không thể tin được hắn lại có thể nói ra những lời nói nhẫn tâm như vậy!
“Thế nào ? Ngươi cho rằng , ngươi có năng lực khiến cho ta quan tâm ? “
Hắn khiêu mi, lạnh lùng trào phúng nhìn nàng.
Hữu Nhàn chăm chú nhìn thật sâu vào mắt hắn, một lúc sau liền chậm rãi lắc đầu……………..
Cho tới tận bây giờ, nàng cũng chưa bao giờ đủ khả năng khiến cho hắn chú ý tới nàng…………..
” Ta không làm ra chuyện có lỗi với chàng, ta nói rồi, những gì chàng nhìn thấy chỉ là hiểu lầm mà thôi………….. “
” Nếu là hiểu lầm vậy ngươi giải thích cho ta! Nếu như ngươi có thể tìm ra một lý do đủ thuyết phục, ta có thể tin tưởng ngươi! “
Hắn trừng mắt nhìn nàng, con ngươi trầm xuống.
” Ta ………………”
Nàng đã giải thích nhưng hắn vốn là không tin nàng……….. mặc dù ngay chính bản thân nàng cũng cảm thấy chuyện này thật khó có thể tin tưởng………
“ Như thế nào? Vẫn là không có lời nào để nói?”
Hữu Nhàn khẩn trương nhíu mày………….
Nàng không phải không có lời nào để nói mà là không biết phải nói như thê nào.
Chuyện như thế này nàng cũng không biết phải nói như thế nào mới phải……………