“ Câm miệng! Còn tiếp tục lải nhải nữa ta nhấ định sẽ cắt đầu lươi ngươi!”
Thuộc Phong trầm giọng uy hiếp.
Tuy rằng miệng nói lời ác độc, nhưng động tác tay lại vô vùng nhẹ nhàng cẩn thận.
Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng đối xử với nàng như vậy .
Vì được Thuộc Phong ôm vào lòng , cả người Hữu Nhàn khẩn trương tới mức cứng đờ.
Nàng không dám nghĩ rằng mọi chuyện đã thay đổi ,vì nàng đã từng nếm đủ tư vị đau khổ khi có hi vọng rồi lại thất vọng .
Nàng ngẩng đầu nên nhìn chiếc cằm cương nghị của hắn tới ngẩn người.
“ Ngự…………”
Hữu Nhàn giật mình nhìn về phía cuối con ngõ nhỏ, Ngự Trì đã đuổi tới nơi, đang dậm chân đứng yên một chỗ , yên lặng chờ chủ nhân của nó.
Gặp nàng bị Thuộc Phong ôm lại đây Ngự Trì phát ra một tiếng kêu trầm thấp, thở ra một ngụm khí trắng, thực bình tĩnh nhìn bọn họ.
“ Có vẻ như Ngự Trì nhận ra ngươi.”
Thuộc Phong cúi đầu nhìn Hữu Nhàn, khóe miệng khẽ nhếch giống như…. Mỉm cười?
“ Là…….à……………..”
Tim Hữu Nhàn đập thùng thùng giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,
nằm trong ngực hắn sợ hãi nên tiếng trả lời, nhưng tâm tư lại đặt toàn
bộ ở khóe môi tự hồ như đang mỉm cười của hắn.
Thuộc Phong nhíu mày…..
“ Ngự Trì là loài ngựa quý trung thành nhất trên thảo nguyên, nhìn
thấy người lạ nó sẽ hí nên, còn không có phản ứng gì chứng tỏ nó nhận ra người quen.”
Thuộc Phong buông Hữu Nhàn ra, đi trước bước về phía Ngự Trì, sau
nhảy nên lưng ngựa liền thuận thế kéo nàng nên theo giống như gông cùm
xiềng xích ôm nàng vào ngực.
“ Phong?”
Hữu Nhàn ngẩng nên nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bất an nhìn hắn.
“ Hửm ?”
Hắn ngẩn ra, giọng nó nam nhân hùng hậu trầm khàn, hàm hồ lẩm bẩm trả lời.
Hữu Nhàn chớp chớp hai mắt mở to.
“ Ta….ta có thể gọi chàng như vậy không?”
Nàng thật cẩn thận nhỏ giọng hỏi hắn.
Hắn sững sờ sửng sốt.
“ Tùy.”
“ Thật ?”
Hữu Nhàn được hắn đối sử ôn nhu liền kinh hoảng sợ nhướng cao đôi lông mày.
“ Ta lừa ngươi thì được gì?”
Hắn cười nhạo nàng, quay đầu thúc ngựa, giục ngựa đi về phía tây.
“ Phong, chàng…chàng muốn đưa ta đi đâu?”
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe môi gợi nên một nụ cười tà mị, nhưng không có trả lời câu hỏi của nàng.
“ Vì sao……lại đột nhiên đối xử ôn nhu với ta như vậy? Ta không quen……..?”
Nàng lẩm bẩm lầm bầm tự hỏi.
Chỉ sợ tất cả chỉ là một giấc mộng, chỉ cần nàng bừng tỉnh sẽ lập tức phát hiện tất cả chỉ là giấc mộng của riêng nàng.
“ Không tại sao.”
Một đôi mắt tràn ngập dục hỏa như mãnh thú nhìn chằm chằm khuôn mặt
hồng nhuận của nàng, tầm mắt chậm rãi di chuyển tới phần yếm hồng mơ hồ
lộ ra của nàng, hắn khàn khàn nói.
Nữ nhân trong vòng tay hắn lúc này không còn là nữ nhân điên chỉ biết gây chuyện nữa mà đã lột xác thành một nư nhân có đủ tư vị của một mỹ
nữ.
Nàng hạnh diện má đào, nhan như chu sa, thu mâu đưa tình, cảnh xuân
này, thử hỏi thế gian, không có một người nào, không có một cái nào nam
nhân có thể chồng lại được ——
Cho nên hắn muốn nàng, chỉ đơn giản là nam nhân thì đều có dục vọng như thế, cũng không nói nên được điều gì!
Thuộc Phong cởi bỏ hắc bào quấn quanh cả hai người.
Nhiệt độ nóng rực từ trên thân thể tráng kiện của hắn truyền tới chỉ
trong thoáng chốc liền xua tan sự lạnh lẽo trên cơ thể nàng.
Tâm Hữu Nhàn liền trầm xuống….đầu lông mày rũ xuống mang một tia u buồn.
Đây sẽ không phải lại là một trò đùa dai mua vui của hắn chứ ?
Phát hiện nàng yên lặng một cách khác thường, hắn liền đem nàng ôm vào trong ngực.
“ Ta muốn ngươi .”
Hắn giống như là thông báo với nàng , lại cũng giống như là khẳng định với nàng, nàng là của hắn.
Cơ thể Hữu Nhàn run rẩy, nàng mờ mịt nhìn hắn, chần chừ rồi nhỏ nhẹ nói.
“ Đừng nói như vậy, đừng cho ta hi vọng, lại để cho hi vọng tiêu tan. Chàng không biết,hi vọng rồi lại thất vọng đau tới như thế nào đâu.”
Thuộc Phong hít sâu một hơi, tỳ cằm nên tóc của nàng.
“ Như vậy đã buông tay rồi? Vương phi kiêu ngạo luôn chạy theo sau ta, nữ nhân lớn gan ở trong thư phòng của ta đâu rồi?”
Hữu Nhàn ngước nhìn hắn, hắn lại hờ hững cúi mặt nhìn nàng.
“ Là chàng nói không cần ta.”
“ Nhưng là ta đổi ý, ta muốn ngươi, ngay bây giờ!”
Hắn xiết chặt nàng trong vòng tay.
“ Nhưng là ………….vì sao? Chàngi không phải vẫn luôn chán ghét ta hay
sao? Không phải mới vừa rồi chàng đã cự tuyệt ta hay sao, tại sao lại
muốn ta rồi?”
Nàng ấm ức hỏi nhỏ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại ưu sầu.
Thuộc Phong cười ra tiếng.
“ Ta muốn nữ nhân luôn không cần lý do.”
“ Nhưng mà………………………………”
Nàng vẫn nhíu chặt hàng lông mày, trong lòng vẫn còn nghi hoặc không thể giải thích.
“Lúc ngươi không chịu buông tha khiến ta bị thuyết phục, được chưa?”
Hắn cười khẽ một tiếng, giọng nói từ tính của nam nhân tự hồ còn mang theo một tia sủng nịnh.
“ Phong…………………….”
Nàng cảm động tới mức sắp hít thở không thông, chỉ trong nháy mắt nàng cảm thấy như tất cả hạnh phúc đều hướng nàng.
“ Cho ta………………..”
Hắn áp chế dục vọng, cúi đầu khẽ liếm cổ của nàng, ngậm lấy vành tai có lỗ khuyên khéo léo của nàng, khẽ hôn cắn.
“ Nhàn nhi, nói ngươi nguyện ý.”
Giọng nói của hắn giống như chú cổ quanh quẩn bên tai nàng.
Lần đầu tiên, hắn gọi nàng là Nhàn nhi.
“ Ân……………..”
Nàng không tự chủ được mà bị hắn mê hoặc, nghiêm túc gật đầu, làn da trắng noãn lập tức bị che kín bởi những đám mây ửng đỏ.
Thuộc Phong bị vẻ mặt đáng yêu của nàng khiến cho huyết mạch sôi sục
“ Xấu hổ rồi ?”
Ôm chặt nàng, hắn cợt nhả hỏi.
“ Không…….không phải…………….”
Hữu Nhàn cắn chặt môi, e lệ khẽ lắc đầu.
Vì muốn chứng minh mình nguyện ý hầu hạ hắn , nàng cầm lấy tay trái
hữu lực của hắn, thân thể mềm mại chủ động nghiêng một chút, nhanh chóng dựa vào trong ngực hắn.
Thuộc Phong thở gấp một tiếng, bàn tay trái hướng lên trên dò xét,
xoa nhẹ niêm nhũ rất tròn của nàng,trêu đùa nụ hoa nhỏ trong tay.
Hắn cúi đầu hôn trụ nàng, bàn tay trái trượt xuống đi qua bụng bằng phẳng tinh tế, nhanh chóng tiến vào trong nội khố dò sét.