Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 143: Chương 143: Quân tâm: Tự làm mất mặt




Edit : Anh Túc

Beta: Dực

Thuộc Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó đi thẳng vào trong phòng.

Ngọc Nhi trừng mắt liếc Tần Tương một cái rồi mới xoay người theo Thuộc Phong đi vào trong.

“ Nói đi, có chuyện gì?”

Thuộc Phong mở tấu trương trên bàn, bắt đầu sử lý công sự.

“ Vương gia, người nhất định phải làm chủ cho thiếp!”

Còn chưa nói rõ ràng đầu đuôi sự việc ,Ngọc Nhi đã rơi nước mắt khóc ầm lên.

“ Ngươi, muốn nói gì?”

Hắn ngừng bút, không kiên nhẫn hỏi.

“ Chính là vương phi nương nương, nàng ấy….nàng ấy cùng với nha hoàn, các nàng nhục mạ thiếp!”

“ Làm nhục ngươi?”

Thuộc Phong lạnh lùng bĩu môi cười khinh thường , xong lại tiếp tục cúi đầu xem công văn trong tay.

“ Chuyện lần trước hạ dược còn chưa có trừng trị ngươi, có phải ngươi rảnh rỗi lại muốn gây chuyện hay không?”

“ Chuyện đó đâu có liên quan tới thiếp, Vương gia?” Ngọc Nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng, Nước mắt không ngừng rơi xuống “Chẳng phải thiếp đã giải thích với người rồi sao, chuyện bày kế lần trước không phải là chủ ý của thiếp, mà là do Ly Ly cảm thấy thương thiếp bị đối xử bất công mới gây ra chuyện đó! Hơn nữa hôm nay nàng ấy khi dễ thiếp, chẳng lẽ người không thể giáo huấn xú nha đầu kia sao?”

“Được rồi! Sự thật như thế nào trong lòng ta đã biết rõ ràng!”

Hắn sinh ra trong gia đình vương giả, lớn lên ở nơi này, lại có thể không nhìn ra sự tranh đấu của nữ nhân trong phủ hay sao?

Chỉ là một nha hoàn nho nhỏ lại có thể dám mạo hiểm làm ra chuyện lớn như vậy hay sao, đằng sau chắc chắn là có chủ tử là chỗ dựa.

Ngọc Nhi bị thái độ hờ hững của hắn khiến cho giật mình, nước mắt trong mắt nhất thời không biết nên để rơi xuống hay thu vào?

“ Vương gia? Tại sao người lại luôn luôn ở bên bên nói cùng nữ nhân kia, đã nữa tháng người không có đến phòng của thiếp, mà ngay cả thái độ đối với thiếp cũng thay đổi hoàn toàn?”

Trước kia hắn không có như vậy, thà xem công văn buồn tẻ chán ngắt cũng không muốn nhìn mặt của nàng!

Thuộc Phong nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia do dự, thân hình cao lớn chấn động, sắc mặt cũng trở lên âm trầm.

“ Ngươi nói linh tinh gì vậy?”

Ngọc Nhi to gan tiến lên phía trước hai bước.

“Chẳng phải không đúng sao? Nếu không phải người động tâm đối với nữ nhân điêu ngoa kia thì vì sao hiện tại ngài ngay cả một con mắt cũng không nhìn tới thiếp, còn luôn luôn ngủ lại phòng của nữ nhân kia?”

Thuộc Phong tà mị nheo lại mắt, ánh mắt trở lên sắc bén bức người.

“ Ta thượng phòng của ai, từ khi nào ngươi có quyền hỏi đến?”

Lời nói của Ngọc Nhi khiến cho hắn tức giận………………

Làm sao hắn có thể động tâm với nha đầu ngốc kia được, chẳng qua hắn cũng chỉ đơn giản là tham luyến cơ thể nàng!

Hắn đối với nàng chỉ có tình dục chứ không có tình yêu!

“Thiếp hỏi một chút cũng không được sao? Vương gia, thiếp chỉ muốn nghe đáp án từ chính người.”

Bộ dáng của Ngọc Nhi như hoa lê vũ đái, một bộ dáng khiến người khác thương tâm.

“ Cút!”

Hắn phẫn lộ vỗ bàn, tức giận quát.

“ Tần tương! Đưa nàng ta ra ngoài !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.