Chẳng qua, sau này nàng ta mới biết Thuộc Phong không thật lòng yêu thương nàng ta
Trước kia nàng ta là thế thân của Giang thiếu vương phi, sau này lại
còn tranh giành với Giang Hữu Nhàn một chút địa vị cũng không có, mấy
tháng nay không gặp mặt Thuộc Phong khiến nàng ta rất tức giận!
Vừa đúng lúc này quân đội tùy tùng của Hầu Đức Thâm ở kho thóc phía bắc trở về.
Ngọc Nhi đang cuống lên, mà Hầu Đức Thâm trong quân doanh cũng mấy
tháng không được gần nữ nhân, hai người đều đang khó ở, vừa cham vào mà
như lửa đốt, cho nên mới làm ra chuyện bừa bãi ở vườn hoa trong vương
phủ.
“Nếu như thực sự không thể giấu nữa thì nàng hãy đi cùng ta. Chúng ta cao chạy xa bay, dù sao thì ở quê cũng chuẩn bị ổn thỏa rồi, chỉ cần
nàng đồng ý thì lúc nào chúng ta cũng có thể đi.”
Hầu Đức Thâm đột nhiên đổi ý.
Ngọc Nhi trợn trừng mắt, ép đến trước mặt Hầu Đức Thâm.
“Ta không đi, ta còn muốn làm vương phi, ai muốn cùng ngươi quay về
cái trấn nhỏ đó khổ sở cả ngày hả? Huống hồ không phải ngươi muốn thăng quan tiến chức, muốn làm Lã Bất Vi (*) sao?”
(*) là tướng quốc nước Tần thời
Chiến Quốc. Xuất thân từ thương gia nước Triệu, ông được chọn giữ chức
thừa tướng cho nước Tần. Lã Bất Vi được xem là cha của Doanh Chính tức
vua Tần Thuỷ Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa. Ông được cho là
người nổi tiếng trong lịch sử về buôn quan bán tước.
“Nàng đừng ngốc nữa! Thuộc vương gia là người thế nào? Ta sợ rằng
chuyện của chúng ta sớm muộn gì cũng bại lộ, nàng không phải Triệu Cơ (*), hắn không phải Doanh Tử Sở (**), ta càng không thể làm Lã Bất Vi
(*) người Hàm Đan nước Triệu
cuối thời Chiến Quốc, là mẹ của Tần Thủy Hoàng. Triệu Cơ đóng vai trò
quan trọng trong âm mưu đưa Tần Thủy Hoàng lên ngôi của Lã Bất Vi.
(**) có 1 nhân vật là Tử Sở nhưng mà không biết có phải nhân vật này không nên mình để trống nha :v
Hầu Đức Thâm đã sớm nhìn thấu, thì ra là tính toán quá mức đơn giản,
lại chỉ cho rằng Thuộc Phòng chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, ăn chơi
trác táng.
Nhưng khi quan sát Thuộc Phòng ở quân doanh, hắn ta mới biết Thuộc
Phòng thông minh cơ trí, vừa thủ đoạn khôn khéo âm ngoan tới mức nào.
cho dù hắn ta và Ngọc Nhi liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Mà Ngọc Nhi còn muốn gian dối ngày trước mắt Thuộc Phòng, e rằng tới lúc đó còn liên lụy cả hắn ta.
“Ngươi muốn gạt ta bỏ trốn cùng ngươi?” Ngọc Nhi nhướn mày hừ lạnh
một tiếng “Quên đi, ta không ngu như vậy! Hơn nữa, ta thực lòng yêu
vương gia, cùng với ngươi cũng chỉ vì sinh lý mà thôi!”
Hầu Đức Thâm không hề tức giận, trái lại còn nở một nụ cười giả tạo với nàng ta, một tay ôm lấy bụng nàng ta vuốt ve.
“Có muốn không?”
Hắn ta nheo mắt lại khiêu khích.
“Không! Hôm nay ta không có tâm tình!”
Ngọc Nhi không nhịn được gỡ bàn tay to đang dở trò của hắn ta ra.
Nếu Thuộc Phong chịu ở lại phòng nàng ta thì nàng ta cũng chẳng cần phải dây dưa với Hầu Đức Thâm làm gì.
Cho dù là công phu hay khí thế hay là bề ngoài thì cũng không bằng.
Không nghi ngờ gì nữa, Thuộc Phòng chính là loại nam nhân trong mơ của mỗi nữ nhân.
“Ngươi muốn mơ mộng tiếp, cẩn thận tự đốt lửa thiêu thân, tới lúc đó đừng vấy họa vào ta.”
Hầu Đức Thâm không khách khí đứng lên quát.
“Hừ! Ngươi không cần phải lo, Ngọc Nhi ta không phải kẻ ngu, cho dù có chết ta cũng phải khiến cho nữ nhân kia chịu chung!”
Ngọc Nhi chợt nheo con ngươi hung ác, bóng Hữu Nhân đột nhiên xẹt qua trong đầu nàng ta, ánh mắt trở nên âm u đáng sợ.
________________________
“Quận chúa, vương gia tới!”
Tử Ngọc vừa sắc thuốc cho Hữu Nhàn, chuẩn bị cho nàng uống.
Thấy Thuộc Phong vào phòng, Tử Ngọc nhẹ nhàng nhắc nhở Hữu Nhàn