Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 262: Chương 262: Rơi xuống: Chia tay buồn bã (2)




Edit + Beta: Dực

Trong lòng Hữu Nhàn khóchịu, thì ra hắn thay đổi là vì vậy.

Đêm khuya lén tiến vào hoàng cung, cũng chỉ là vì tham luyến cơ thể nàng.

Hắn “thưởng thức” nàng, hoàn toàn chỉ dừng lại trên da thịt nàng.

“Ta, sẽ không đi với người!”

Nàng không mở mắt, kiên quyết nói.

Cũng là tự nói với bản thân không được để hắn đạt được bất cứ mong muốn gì từ nàng, hiện tại sự thực đã ở ngay trước mắt, nàng một mực chờ đợi cuối cùng chỉ đổi lại được cái hiện thực khiến người khác tổn thương này.

Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong nhăn nhúm lại, hắn trừng mắt nhìn lại nàng.

“Nàng không theo ta về, chẳng lẽ còn muốn ở lại trong cung nói hết chuyện của chúng ta hả?Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nàng đừng nói với ta là nàng định ở đây kiếm chuyện với ta!”

Thái độ ngoan cố của nàng khiến hắn hận không thể tự tay bóp cằm nàng lại.

“Ta không hề nghĩ đến việc nói xấu người với người khác, ngươi không cần phải nghĩ ta xấu xa như vậy!Ta sẽ không, hơn nữa là vĩnh viễn không bao giờ làm như vậy!”

Hữu Nhàn mở to hai mắt, kích động nói rõ.

Nàng không thể lý giải nổi tại sao hắn lại nghĩ nàng như vậy.

Nhưng mà, rốt cuộc thì nàng cũng thực sự hiểu hắn lẻn vào hoàng cung nhìn nàng là vì gì —

Trước tiên là vì cơ thể nàng, thứ hai cũng là quan trọng nhất chính là tránh nàng gây phiền phức cho hắn, ảnh hưởng đến đường danh lợi của hắn.

Nàng thật buồn cười, nàng còn mong chờ cái gì nữa…

“Chết tiệt, ta phải làm nàng đáp ứng mới thôi!”

Động tác của hắn thô bạo hơn, khom lưng tiến thẳng vào cơ thể nàng .

“A —”

Hữu Nhàn cảm giác bên trong đầy ứ, đột nhiên bị kích thích hét ầm lên.

Hắn liên tục ra vào không thương tiếc, giữ chặt lấy cơ thể nàng.

Thuộc Phong nắm lấy hai gò bồng mềm mại trước ngực Hữu Nhàn, động tác tuy rằng vẫn còn có chút thô lỗ, càng không nói đến dịu dàng, nhưng mà hắn cố gắngnâng cơ thể nàng lên, để cổ tay nàng không phải chịu quá nhiều sức nặng.

“Nhanh một chút, nói nàng nguyện ý đi!”

“Không!”

Nàng vô lực lắc đầu, bị hắn khống chế, không ngừng ở trước mặt nàng ép nàng vòng quanh.

Hắn… tại sao lại không hiểu vậy?

Tới bước đường này rồi, không phải là chỉ cần trở về cùng hắn là có thể giải quyết hết mọi chuyện được.

Vĩnh viễn rời khỏi hẳn, mặc hắn dây dưa cùng nữ nhân khác, đây chính là cực hạn của việc dễ dàng tha thứ của nàng.

Thuộc Phong bóp chặt nụ hoa hồng phấn.

“Nữ nhân này! Nàng còn muốn như thế nào?”

Tránh một tay bóp chết nàng, hắnđánh mạnh taysang một bên, chiếc giường kẽo kẹt kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.