Edit + Beta: Dực
“Đọc thuộc một lần nữa…cho ta! Lớn tiếng lên! Nếu như ngươi không thuộc chồng sách này, đêm nay đừng mong ăn cơm!”
Thuộc lão Vương Phi trừng mắt nhìn tiểu Thuộc Phong, tay đặt trên chồng sách cao ngất.
Mỗi ngày tiểu Thuộc Phong phải đọc thuộc hơn ba mươi cuốn sách cổ,
mà…độ khó của những cuốn sách này lại hoàn toàn vượt quá kiến thức của
một đứa trẻ năm tuổi.
Tiểu Thuộc Phong nghiến chặt răng, gương mặt nhỏ nhắn tuấn tú ngoan
cường có vẻ nghiêm túc, từng trải mà tất cả những đứa trẻ đồng trang lứa không có.
Mặc kệ Thuộc lão Vương Phi quát mắng thế nào, hắn cũng có thể đối mặt một cách thỏa đáng, nhưng một câu cũng không nói.
“Tốt nhất là nhớ kỹ điều này cho ta, đừng có ngấm ngầm âm hiểm giống
mẫu thân ti tiện của ngươi! Ta có lòng tốt thu dưỡng ngươi, nếu không
thì ngươi đã sớm bị đuổi ra khỏi Vương Phủ rồi! Bây giờ ngươi là nhi tử
của ta, nếu không học tập, luyện kiếm tốt cho ta, thì cái loại ti tiện
như ngươi ta cũng không cần!”
Thuộc lão Vương Phi không để ý đến hình tượng lớn tiếng quát.
Tiểu Thuộc Phong xiết chặt nắm tay, không nói một lời.
“Đọc xong những…cuốn sách này, phải tới học võ với Lưu sư phụ. Ông ta nói ngươi ra quyền thiếu lực, trong vòng mười ngày, ngươi phải luyện
tập đạt đến tiêu chuẩn của Lưu sư phụ cho ta!”
Tiểu Thuộc Phong cố chấp quay lại trừng Thuộc lão Vương Phi, khuôn miệng nhỏ nhắn mím chặt, cũng không nói ra nửa từ.
“Biểu tình không có sinh khí đó của ngươi là có ý gì? Nói chuyện cho ta, có nghe rõ không?”
Thuộc lão Vương Phi dùng ngón tay chỉ mạnh vào trán tiểu Thuộc Phong.
Năm đó, Thuộc Phong bảy tuổi, Tần Tương sáu tuổi.
“Vương Phi nương nương, tiểu Vương Gia đã nhịn người nhiều lắm rồi!”
Tiểu Tần Tương không đành lòng để chủ tử của mình chịu lăng nhục, tuy rằng trong lòng rất sợ, nhưng bản thân vẫn kiên trì nói chen vào.
“Hừ! Có mẹ tất có con! Đều là một lũ bỉ ổi!”
Thuộc lão Vương Phi lại liếc tiểu Thuộc Phong một cái, khinh thường nhếch đầu chân mày
Đôi mắt to xinh đẹp của tiểu Thuộc Phong che dấu lo lắng, nắm nay nắm lại thật chặt, một chút cũng không hề thả lỏng.
Ánh mắt thay đổi, ghi lại tất cả sự việc này, giữ lại trong trí nhớ, khắc thật sau vào trong não.
Hắn không hề ngang bướng gây sự, chăm chú nghiêm túc giống như một vị đại nhân.
Trong cơ thể nhỏ bé, có sự cố chấp bền bỉ mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Đối với nhiệm vụ học tập quá nghiêm khắc mà Thuộc lão Vương Phi bắt
ép Thuộc Phong, hắn cũng không cố ý chống đối, trái lại, mỗi lần đều
hoàn thành phần học sớm một ngày.
Bằng sự thông minh vượt xa so với người thường, ngay từ khi còn là
một tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch, danh tiếng kỳ tài học thức và võ
thuật đã vang danh khắp hoàng thất.
Nhớ lại chuyện xưa mà đau lòng, hắn băng qua bóng tối, giống như hắn đã từng đạp lên bóng tối mà đi.
Gào thét điên cuồng, chỉ có thanh âm càng lúc càng rõ ràng quanh quẩn trong thung lũng, giống như có rất nhiều người.
Thế giới vẩn đục, giằng co với đêm tối…
_______________________________
Sau khi trở về Vương Phủ vài ngày, Hữu Nhàn lại đụng phải Ngọc Nhi ở hoa viên.
Lần này ánh mắt Ngọc Nhi nhìn Hữu Nhàn rất không giống những lần
trước, hơn nữa trong đó còn có vài tia kiêng kỵ, nhưng ý tứ đùa cợt lại
đậm hơn.
Tất cả mọi người không biết, quân y Hầu Đức Xương có quen biết với Ngọc Nhi.
Tin Hữu Nhàn không thể có thai, trước khi Thuộc Phong và Hữu Nhàn trở về Ngọc Nhi đã được biết.