Edit + Beta: Dực
Vẻ mặt Ngọc Nhi cũng cứng ngắc, tuy nhiên nàng ta luôn có thể điều chỉnh tâm lý của mình.
“Ngươi muốn ta nói vì sao ta biết hả? Nếu ta ở cùng Vương Gia ba
tháng nửa bước cũng không rời giống ngươi, không mang thai mới là lạ!”
“Ta không bị bệnh! Cơ thể ta vẫn rất tốt!”
Hữu Nhàn vốn không tin.
Từ nhỏ đến lớn thể lực của nàng so với những nữ hài tử khác đều tốt hơn, làm sao có thể không mang thai được?
Không phải! Nàng không tin! Chết cũng khoong tin!
Ngọc Nhi nhướn cao mày.
“Trong cơ thể ngươi có quá nhiều độc, ngươi không nhớ sao?”
Hữu Nhàn nhướn mày, nhưng, rõ ràng việc nàng bị trúng độc với việc khó mang thai đâu có liên quan gì.
“Vẫn chưa hiểu? Bởi vì ngươi trúng độc quá nhiều, nên đã mất hả năng
mang thai. Cả đời ngươi sẽ không bao giờ có hài tử, căn bản là không thể tính như một nữ nhân bình thường!”
Ngọc Nhi dùng những lời sắc bén để nói, con người mỹ lệ cùng với đôi
môi hồng phấn xinh đẹp, giống như hai con dao găm sắc nhọn ghim thẳng
vào tim Hữu Nhàn.
Bởi vì nàng trúng quá nhiều độc, cho nên cả đời này nàng không có khả năng trở thành mẫu thân?!
Không có khả năng làm…
Thực sự, không có khả năng?!
“Không tin có thể đi hỏi đại phu chữa trị cho ngươi lúc đó, tìm ông ta sẽ biết chân tướng thôi!”
Ngọc Nhi cười âm hiểm, mỉa mai nói.
Hữu Nhàn nhíu mày, liếc nhìn nàng ta, lập tức quay người chạy đi, đi tìm Phương Trung Nhân chứng thực chuyện này.
_______________________
“Quận Chúa, người, người, sao người lại hỏi chuyện này?”
Trong lời nói của Phương Trung Nhân rõ ràng là có ý né tránh, đối với vấn đề Hữu Nhàn đưa ra, vẫn úp úp mở mở.
“Phương đại phu, trả lời ta! Có phải sau khi ta trúng độc, đã để lại di chứng không có khả năng mang thai không?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn căng thẳng, lại càng không ngừng hỏi dồn.
“Cái đó…”
Phương Trung Nhân bối rối nhìn Hữu Nhàn.
“Có gì ngươi cứ nói thẳng, cho dù ta thực sự không thể mang thai, cũng mong ngươi nói rõ ràng cho ta biết!”
Trong lòng Hữu Nhàn hốt hoảng, phản ứng của Phương Trung Nhân như
vậy, khiến nàng nghĩ những lời Ngọc Nhi nói là có khả năng rất lớn.
“Quận Chúa…Ài…”
Phương Trung Nhân bất đắc dĩ thở dài một hơi, cúi đầu xuống.
Sắc mặt Hữu Nhàn cũng tái đi giống như lá úa.
“Ta…thực sự có bệnh này?”
Nàng khó khăn nói, nuốt nước cũng cảm thấy chua xót.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao cứ hết lần này đến lần khác đều là ta?”
Trước đó không lâu nàng còn tưởng tượng ra cảnh tượng mình và hài tử, nhưng lúc này lại phải gánh chịu hiện thực thảm khốc này!
“Quận Chúa! Đây cũng là điều không ai ngờ tới. Thời gian người trúng
độc quá dài, hơn nữa lại nằm trong khoảng thời gian máu chốt trong sự
phát triển của nữ hài tử, ảnh hưởng tới sự vận hành khí huyết của tử
cung, thực sự không phải lỗi tại người!”
Phương Trung Nhân tiếc nuối giải thích.