Ta có thể không cưới không?”
“Không thể!”
Long Thiên Giới nhếch miệng cười nhạt.
“Vậy người cũng không cần hỏi nhiều nữa!”
Thuộc Phong lạnh lùng nói, khuôn mặt tuấn tú không hề có thêm một biểu tình nào.
“Hôn sự của Hữu Nhàn sẽ được cử hành lại, sau khi nàng thành hôn ta sẽ xá tội cho người, để tránh việc ngươi lại tới phá đám!”
Long Thiên Giới thẳng thắn nói một lời .
“Nàng sẽ không đồng ý!”
Thuộc Phong lạnh lùng nói, đáy mắt phát ra tia sáng mờ mờ.
Bỏ qua hắn thì Hữu Nhàn là phận nữ nhi, rất có thể người còn chưa lên kiệu hoa đã làm ra loại chuyện ngốc nghếch nữa, nghĩ tới điều này hắn lại bất giác hít phải một hơi khí lạnh.
“Về phần Hữu Nhàn, chỉ cần người bỏ ra chút công sức thôi! Trẫm muốn người mở lời khuyên nhủ nàng, nàng sẽ nghe lời ngươi!”
Trong mắt Long Thiên Giới nhìn hắn, cố ý chia rẽ.
Những điều này… không thuộc phạm vị mà hắn phải hỏi, thứ hắn quan tâm chỉ có lợi ích chính trị mà thôi.
“Người muốn ta khuyên nàng gả cho nam nhân khác?”
Thuộc Phong nheo mắt hỏi ngược lại, cười lớn giống như chưa bao giờ nghe một câu chuyện cười nào mà buồn cười như chuyện này.
“Thuộc Phong!”
Long Thiên Giới quát, muốn hắn ngừng lại.
Hắn ngừng bộ dạng cười cợt lại, ánh mắt hung hiểm nhìn thẳng vào vẻ mặt âm u của Long Thiên Giới.
“Ta sẽ làm theo những gì người nói, nhưng nếu Hữu Nhàn xảy ra bất cứ chuyện gì, ta nhất định sẽ tìm người tính sổ!”
Thuộc Phong hung hăng cảnh cáo.
“Được!”
Thuộc Phong hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng, nhưng lại không cam tâm, mỗi khắc ở đây đều cảm thấy bất lực như vậy.
Nói đi nói lại thì chính hắn đã tự tay đày đọa nữ nhân mà chính bản thân hắn yêu nhất tới mức nàng chán ghét hắn, bây giờ còn tự tay đẩy nàng vào lòng nam nhân khác.
Thế cục ngày hôm nay, là ai đã tạo ra?
Liên tục mất phương hướng, kẻ đó chính là hắn —
_______________
“Quận chúa, không ít thì nhiều, người cũng phải ăn một chút đi, em biết người lo lắng cho vương gia, nhưng người cũng không thể không ăn cơm, người phải có tinh thần mới có thể tiếp tục chờ được chứ!”
Hữu Nhàn đã về tới Giang vương phủ, Tử Ngọc cũng tới hầu hạ nàng.
Nhưng mà Hữu Nhàn không có tâm tình, bởi vì không có cách nào thuyết phục người bên hình bộ cho nàng vào thăm Thuộc Phong, nàng chỉ có thể ngồi ở Giang vương phủ chờ tin tức.
Tính tới hôm nay là đã tròn năm ngày rồi, ngay cả một chút tin tức nhỏ cũng không có.
Cứ chờ đợi mà không ăn như vậy, khiến nàng càng ngày càng gầy hơn.
Cả ngày, cơm nước không ăn, cứ như cái xác không hồn.
Chỉ hơi có một chút động tĩnh, là nàng lại ngỡ rằng Hữu Hạo mang tin tức của Thuộc Phong tới cho mình.
Mỗi ngày chỉ ăn vài hạt cơm, đôi khi bị Tử Ngọc ép quá cũng chỉ miễn cưỡng ăn thêm vài thứ, ngẩng đầu lên, viền mắt đều đỏ hồng lên hết cả.