Edit + Beta: Dực
Hữu Nhàn chầm chậm vươn cánh tay bị hắn kéo, khẽ vuốt ve từng đường cong cương nghị trên khuôn mặt hắn.
“Chàng gầy đi rồi, ở không quen?”
Cảm thấy mặt hắn góc cạnh hơn, trong lòng Hữu Nhàn đột nhiên đau thắt, tự lẩm bẩm một mình.
Thuộc Phong để nàng tùy ý vuốt ve gò má mình, ánh mắt chỉ nhìn nàng.
“Đều tại ta không tốt, ta không nên cố chấp với chàng như vậy! Nhưng… nhưng ta thực sự không thể tin được là chàng lại nghiêm túc như vậy, ta lại nghĩ là chàng chỉ muốn trêu đùa ta cho vui thôi!”
Hữu Nhàn khóc nói.
Nàng rất hối hận, nếu như nàng chịu nghe hắn giải thích, bọn họ cũng không loạn tới tình trạng ngày hôm nay, còn hại hắn bị bắt vào đại lao, phải khổ sở sinh hoạt trong nhà lao.
“May mà chàng không bị thương, nếu không ta sẽ rất đau lòng.
Hữu Nhàn cũng không kiêng dè mà biểu đạt tình cảm với hắn, mà phản ứng của hắn lại cứng ngắc đến lạ thường.
“Hoàng thượng vẫn muốn gả nàng cho Chúc Kiếm Khác?”
Hắn đột nhiên hỏi.
Hữu Nhàn ngẩn người ra.
“Ta không gả, chàng phải tin tưởng ta!”
Bàn tay bé nhỏ của Hữu Nhàn nắm lấy bàn tay thô to của hắn, kiên định đảm bảo với hắn.
“Hắn sẽ ép nàng, Chúc Kiếm Khác cũng sẽ không bỏ qua!”
Hắn nhìn thẳng vào mặt nàng.
Hữu Nhàn dùng sức lắc đầu.
“Ta mặc kệ, ta không lấy, chẳng lẽ bọn họ có thể ép ta lên kiệu hoa?”
Thuộc Phong ngừng một lát.
“Bọn họ có thể!”
“Có phải chàng không tin ta? Vì chàng, ta thà chết cũng không gả cho Chúc Kiếm Khác! Ta sẽ vì chàng thủ thân như ngọc, nhất định!
Hữu Nhàn muốn hắn hiểu rõ lòng mình, mà Thuộc Phong lại càng nhíu chặt lông mày, vẻ nghiêm khắc lại càng thêm sâu.
“Nếu hắn đối tốt với nàng, thì nàng cũng nên nhân lúc còn trẻ gả cho hắn đi!”
Hắn siết chặt nắm tay, lúc nói ra lời này, hắn cảm giác bản thân mình giống như bị phanh năm xẻ bảy.
“Phong… chàng đang nói gì vậy… chàng muốn ta tái giá?”
Hữu Nhàn kinh ngạc trừng lớn mắt, không dám tin lời này là từ miệng hắn nói ra.
Thuộc Phong kìm lòng.
“Đúng!”
“Tại sao?”
Hữu Nhàn giật mình, sức lực toàn thân bỗng nhiên giống như bị rút hết ra, lẩm bẩm giống như tự hỏi.
“Chúng ta đã không còn có khả năng nữa rồi, nàng nên sớm tìm một nơi trở về thật tốt. Nhìn xem, Chúc Kiếm Khác thật tâm thích nàng, gả cho hắn ta, ta thấy cũng tốt!”
Thuộc Phong đột nhiên buông tay nàng ra, lướt qua mặt nàng, mà đường nhìn lại không dừng lại trên mặt nàng.
“Tốt cái gì?! Chàng, tại sao lại loáng một cái đã thay đổi ý định rồi, chỉ cần chàng thật tâm, mặc kệ núi đao biển lửa, ta đều nguyện ý xông vào cùng chàng, cho dù chết không chỗ chôn ta cũng không tiếc mạng!”
“Ta không cần nàng như vậy!”
Thuộc Phong rống lên.
Hữu Nhàn sững người, ánh mắt trong suốt không thể giải thích được nhìn biểu tình gắt gỏng của hắn, một lúc lâu vẫn còn kinh ngạc.
Thuộc Phong ý thức được mình phản ứng quá mạnh mẽ, liền hạ thấp giọng.
“Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, nữ nhân mặc dù rất thích, nhưng cũng chỉ giống như một bộ y phục tạm thời, có lẽ sẽ nhanh mất đi cảm giác mới mẻ, còn không bằng một chút thực tế gì đó, ví dụ như quyền lợi, như thân phận tôn quý!”
Hắn nói ra những lời tàn nhẫn, trên khuôn mặt hắn là biểu tình đau khổ bi thương.
“Chàng… có ý gì?”
Hữu Nhàn che ngực, buồn thảm hỏi thăm
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong nhăn nhúm, yết hầu hắn co rút.
“Giữa nàng và quyền lợi chính trị, ta lựa chọn quyền lợi chính trị, buông tay nàng!”
Hắn hung hăng nhìn nàng.
“Không! Chàng lừa ta! Trước đây rõ ràng là chàng không nói như thế!”
Hữu Nhàn không tin, liều mạng lắc đầu.
“Đó là vì ta chưa nghĩ kỹ! Ta đường đường là vương giả của Thiên Vũ triều, lại chỉ vì một nữ nhân mà phải ở cái nơi dơ bẩn chỉ dành cho tù nhân này, ta lại càng không cần phải…! Nàng nhân tự lập gia đình, đừng có lại làm ảnh hưởng đến tiền đồ của ta nữa!”
Hắn trừng nàng, nhất quyết ép nàng phải tiếp nhận.
“Đừng!”
Hữu Nhàn khóc thét lên một tiếng, cố gắng với vào một cánh tay qua thành song sắt, cũng chỉ có thể trượt qua tay áo hắn, cố gắng muốn bắt lấy tay hắn, nhưng cỡ nào cũng không được.
Dường như trái tim hắn nhẹ nhàng lướt qua nhưng lại giống như vĩnh viễn không nắm giữ được.
“Thuộc Phong, chàng, chàng đừng không cần ta… ta sẽ ngoan, sau này ta sẽ không bao giờ… hồ đồ nữa, tất cả đều nghe theo lời chàng có được không… Xin chàng, đừng vứt bỏ ta!”
Hữu Nhàn khóc khẽ trong cổ họng, bàn tay nhỏ bé bất lực túm lấy không khí lạnh lẽo, cuối cùng vẫn không đợi được bất cứ lời đáp lại nào.
Nàng không hiểu, thực sự không hiểu!
Một nam nhân, nhiều lần bày tỏ tâm ý với một nữ nhân, hắn có thể không yêu sao?
Nếu như hắn thực sự quan tâm tới quyền lực địa vị, vậy thì tại sao lúc đầu lại kiên trì muốn đưa nàng đi?
Lẽ nào là chính nàng nhầm rồi, không lẽ cảm giác với nàng không so được với quyền lực?
Thuộc Phong nghiêng mặt, gân xanh trên trán nổi lên rõ ràng, chỉ có suy nghĩ phập phồng trong lòng là biểu lộ rõ tâm tình của hắn.
“Vô dụng! Ta đã quyết, nàng không cần phải gìn giữ trinh tiết vì ta, có thể gả thì mau gả đi, khỏi phải lo nhân lão châu hoàng (*), có muốn nam nhân cũng không ai cần!”
(*) hoa tàn ít bướm, phụ nữ già bị ruồng bỏ
Hắn cố ý khiến nàng tổn thương, cố gắng kích động nàng, tiện đà triệt để loại bỏ ý nghĩ làm chuyện điên rồ vì hắn của nàng.
“Ta không muốn gả cho người khác! Ta không lấy chồng! Cho dù có biến thành lão bà! Ta cũng không quan tâm!”