Edit + Beta: Dực
“Phong Nhi…”
Thích Nhược Lan nghe thấy tiếng nhi tử, dùng hết sức lực ít ỏi miễn cưỡng chống khuỷu tay lên cựa người, giọng nói cũng rất yếu ớt.
Thuộc Phong không tự chủ được nhíu mày, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Phong… bà bà gọi chàng đấy!”
Hữu Nhàn dịu dàng nhắc nhở.
Thuộc Phong liếc nhìn Hữu Nhàn, phất tay với người hầu phía sau.
Hắn ta hiểu ý, bước lên cõng Thích Nhược Llan.
“Thuộc Phong… chàng có… ý gì?”
Hữu Nhàn không thể giải thích được hỏi.
“Đại phu ở Vương Phủ, không về Vương Phủ trị liệu thì làm gì?”
Thuộc Phong lại liếc Hữu Nhàn một cái, ngữ khí trả lời giống như rất không kiên nhẫn.
Hữu Nhàn nghe hiểu ý tứ của hắn, khóe miệng đột nhiên nhỏe ra một nụ cười.
“Thuộc Phong, thật tốt quá cuối cùng chàng cũng nghĩ thông suốt!”
Hắn đang dùng cớ để đưa bà bà trở về, nếu không thì hắn chỉ cần để vài đại phu ở đây là được.
“Ta biết chàng không phải người vô tình như vậy mà!”
Nàng kéo kéo tay Thuộc Phong, tươi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Thuộc Phong chột dạ, rút tay ra, biểu cảm cũng thu lại.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, cũng chỉ là tạm thời thôi.”
“Sẽ không, ta biết, chàng sẽ không như vậy!”
Hữu Nhàn bình tĩnh, nhìn đôi mắt âm u của hắn, chỉ một chốc lát lại chần chừ, lại lớn mật vươn tay mềm mại một lần nữa bám chặt lấy bàn tay to của hắn.
Lần này, hắn không cự tuyệt.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn dần dần có nhiệt độ, cũng dần dần đắm chìm vào ánh mắt trong suốt của nàng, bàn tay to vô thức nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đó.
Trái tim rung động, khiến hắn vô cùng kích thích nhưng lại có một loại sợ hãi không thể diễn tả được.
______________________
“Khởi bẩm Vương Gia, nương nương, bệnh tình của lão phu nhân đã ổn định lại, hiện tại chỉ cần tính dưỡng, không còn vấn đề gì khác, chờ lão phu nhân tỉnh lại, thần sẽ thăm bệnh thêm.”
Vị đại phu thay cho Hầu Đức Tâm là danh y Đồ Đức Hải.
Sau khi tấu báo xong, Thuộc Phong ra hiệu cho ông ta lui xuống dưới.
Nhìn xuống nữ nhân đã vứt bỏ hắn hiện tại đang ốm yếu nằm trên giường, trong lòng hắn rối như tơ vò không yên.
Đột nhiên hắn xoay người đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa.
Ngửa đầu nhìn hoàng hôn, để bản thân rơi vào trong bóng tối trên khuôn mặt cương khị khảng phất một nỗi u buồn.
Hữu Nhàn thấy biểu tình trước khi rời đi của hắn, lo lắng ra ngoài theo.
“Phong, chàng đang suy nghĩ gì sao?”
Nàng nhẹ nhàng hỏi, hai con ngươi long lanh nước lại càng nổi bật hơn dưới ánh trăng, giống như mặt hồ gợn sóng.
Hắn quay gương mặt quấn tú lại
“Không có gì!”
“Không đúng! Chàng không lừa được ta. Nhất định là chàng đang cảm thấy mê man, bởi vì chàng luôn là kẻ mạnh, chưa từng có chuyện gì khiến chàng cảm thấy vô lực như thế, bởi vậy nên chàng cảm thấy rối rắm, trong lòng chàng đang có hai suy nghĩ trái chiều nhau.”
Lời Hữu Nhàn nói giống như cây kim chọc thủng những bí mật mà hắn không muốn mở ra, vết thương đóng vảy của hắn lại rách ra trước mắt nàng.
Hắn nghi hoặc nhìn nàng —
Không ngờ lại có nữ nhân nhìn thấy rối ren trong lòng hắn.
“Đừng tưởng ngươi hiểu rõ, làm bộ giống như đáng cứu thế!”
Thuộc Phong nhếch khóe miệng, trong ánh mắt có sự trốn tránh.
“Không ai là không bị thương đúng không? Chàng tin người khác cũng chính là một cách để chuộc lỗi cho chính chàng.”
Hữu Nhàn đi tới trước mặt hắn, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình, dùng lời thấm thía noi
“Phong, chàng không làm như thế đúng không? Chàng không muốn lại chìm sâu trong đó. Chàng bước ra ngoài bóng ma đó, ra khỏi bức tường thù hận, để rồi dằn vặt người khác, cũng tự dằn vặt mình, sẽ thấy màu xanh của trời cao của biển rộng. Không có nỗi đau khổ nào đáng để nhớ suốt đời cả.”
Đôi mắt âm trầm u ám của hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng, bốn mắt giao nhau, nhịp tim bỗng nhiên nhanh hơn.
Đột nhiên, quả thực là khiến cho Hữu Nhàn không thể đoán trước được, hắn cúi đầu hôn môi nàng thật mạnh, cảm giác giống như đói khác mấy trăm năm không thể nhịn được nữa.
“! —“
Hữu Nhàn ngạc nhiên mở to mắt, hai tay vô lực buông thõng xuống giống như con rối.
Giống như nụ hôn đầu tiên với hắn, bất ngờ, thậm chí là không để nàng kịp thở.
Kỹ thuật hôn của hắn rất thành thục, đầu lưỡi tiến quân thần tốc dây dưa với đầu lưỡi đinh hương của nàng, nàng cũng ngập ngừng chủ động đáp lại, lại bị kích thích điên cuồng của hắn trùm lấy…
Hắn hơi mở mắt, ý nghĩ mãnh liệt trong lòng lại càng cuộn trào mãnh liệt hơn —
Không ngờ hắn lại bị một nữ nhân khiến cho thần hồn điên đảo.
Hữu Nhàn nhu tình nhắm mắt lại để hắn tùy ý khuấy đảo miệng mình, cơ thể mảnh mai bị hắn gắt gao chế trụ ép sát vào trong ngực hắn.
Đây là nụ hôn sâu mà chưa bao giờ Hữu Nhàn được nếm thử, sự ngang ngược của hắn gần như chiếm giữ toàn bộ hơi thở của nàng.
Lần đầu tiên là hắn cố ý đùa dai châm ngòi cho sự bất đồng, còn lần xâm nhập này nàng thực sự là không thể tưởng tượng được.
Thì ra hôn sâu lại có cảm giác tuyệt vời như thế…
Qua nửa khắc, Hữu Nhàn bị hôn tói mức không thể thở nổi, trước đó một cái chớp mắt thôi hắn đã không muốn rời khỏi đôi môi của nàng…
“Phong…”
Ánh mắt Hữu Nhàn phủ một lớp sương mù nhìn hắn.
Thuộc Phong dùng một tay ôm nàng vào trong ngực, thật sâu, thật chặt, cái ôm đến rất nhanh.
“Ngươi là của ta, ta tuyệt đối không cho phép ngươi phản bội ta!”
Hữu Nhàn ở trong ngực hắn, cảm nhận được dục vọng chiếm hữu điên cuồng của hắn.
“Phong…”
Hắn lại càng cố sức ôm chặt nàng, khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng chôn sâu vào cổ nàng.
“Nếu không, ta sẽ trả thù, sẽ khiến ngươi sống không bằng chết…”