Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 220: Chương 220: Rơi xuống: Nản lòng thoái chí (1)




Edit + Beta: Dực

“Vương gia, người thực sự cần dùng cách này để nghiêm phạt nương nương sao?”

Sau khi đưa Thích Nhược Lan rời đi, Tần Tương trở về thư phòng.

Thuộc Phong nhíu chặt lông mày, giữa hàng lông mày là sự nghiêm khắc khắc sâu.

“Có phải ngươi cũng muốn chỉ trích ta làm sao?”

“Nô tài không dám, nhưng vương gia, cho dù người tức giận thế nào cũng không nên để nương nương làm nha hoàn cho Ngọc chủ tử, rất không thích hợp, đó là loại đả kích rất lớn đối với nương nương.”

Tần Tương liều chết nói thẳng.

Sắc mặt Thuộc Phong đen lại, giống như kìm nén tức giận.

Hình ảnh nàng chịu uất ức, vết thương bị chà đạp chồng chất thoàng hiện lên trong não hắn, nắm đấm vô thức siết chặt lại.

“Vương gia…”

Tần Tương hồi hộp nhìn Thuộc Phong, chờ đợi phản ứng tiếp theo của hắn.

“Nàng không phải tới Tử Đình uyển nữa!”

Thuộc Phong nóng nảy gầm lên, nhưng rốt cuộc cũng thả lỏng cơ thể.

“Dạ! Dạ!”

Tần Tương phấn khởi nói.

Cuối cùng vương gia cũng thay đổi chủ ý.

“Bây giờ nô tài đi thông báo! Nương nương biết được nhất định sẽ rất cao hứng!”

Nói xong, Tần Tương vội chạy ra ngoài báo tin.

__________________

“Quận chúa, bây giờ đã là cuối mùa thu, người phải mặc thêm y phục vào!”

Tử Ngọc khoác thêm áo vào cho Hữu Nhàn để nàng có thể đứng ở bên cửa sổ thất thần nhìn ra xa vẫn không bị cảm lạnh.

Hữu Nhàn đã được Tần Tương truyền lời không phải đến Tử Đình uyển làm nha hoàn nữa, nhưng tinh thần của nàng vẫn vô cùng suy sụp, cả ngày cũng nói không quá ba câu.

“Tử Ngọc, ta muốn đến bên hồ một chút!”

Hữu Nhàn đột nhiên mở miệng, Tử Ngọc xúc động tới mức muốn rơi cả nước mắt.

“Được! Quận chúa muốn đi tới đâu cũng được, bờ hồ đẹp đẽ cũng được!”

Khuôn mặt mờ mịt của Hữu Nhàn cũng biến đổi, khóe môi khẽ động.

Nàng biết, Tử Ngọc vẫn luôn lo lắng cho mình.

“Mang đàn ra đây, ta đột nhiên muốn gảy một khúc.”

Nhìn cây cổ cầm trên vách tường bám đầy bụi, Hữu Nhàn yếu ớt nói.

“Đương nhiên là được rồi, cầm nghệ của quận chúa là siêu phàm, cũng đã lâu Tử Ngọc chưa được nghe.”

Dứt lời, Tử Ngọc kiễng chân lên gỡ cổ cầm trên vách tường xuống.

“Đi thôi, quận chúa, chúng ta tới bờ hồ tản bộ, rồi đánh đàn, có lẽ tâm tình người sẽ tốt hơn một chút.

“Được.”

Hữu Nhàn yên lặng gật đầu.

Từ khi tới Thuộc vương phủ, nàng không nhìn tới cây cổ cầm trước đây nàng vẫn rất thích nữa, mỗi ngày đều chỉ nghĩ xem làm thế nào để hắn thích mình nhiều hơn một chút.

Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là công dã tràng, chỉ có thể vui mừng một lúc.

Hắn sẽ không thích nàng, đáp án trực tiếp này quá tàn nhẫn, hình ảnh lõa lồ đó lại hiện ra giống như thiết chùy đánh thẳng vào trái tim nàng.

Phía sau nỗi đau là thực sự hết hi vọng, nàng không muốn cầu thêm gì.

Tương lai mờ mịt, có lẽ chỉ còn lại khoảng thời gian ảm đạm, đời nàng đã định sẵn là chỉ có thể chia sẻ tâm sự bi thương cùng với sự cô độc mà thôi.

_____________________________________

Đình nhỏ bên hồ, Tử Ngọc mang cổ cầm đặt lên bàn thạch, sau đó tỉ mỉ lau chùi ghế đá sạch sẽ.

“Tử Ngọc, em cũng ngồi xuống đi!”

Hữu Nhàn dịu dàng nói, không muốn để Tử Ngọc bận rộn vì mình.

“Quận chúa, người không cần quan tâm tới em, em làm chút viecj này không mệt tí nào, Tử Ngọc rất nhớ tiếng đàn của người.”

Tử Ngọc cười, chỉ cần thấy quận chúa vui vẻ một chút, nàng cực khổ bao nhiêu cũng chịu.

Hữu Nhàn nhìn Tử Ngọc một lát, đối với Tử Ngọc, nàng thực sự rất cảm kích.

“Em muốn nghe khúc nào?”

Ngồi xong, Hữu Nhàn hỏi khẽ, một chút tinh thần cũng không có.

“Khúc nào quận chúa đàn, Tử Ngọc cũng thích!’

“Được…”

Hữu Nhàn nghĩ một lúc, thuận tay gảy dây đàn.

Một khúc hát lên lại khiến trái tim Tử Ngọc bi thương

“Lá rụng nước cuốn trôi, không thể ngăn được mệnh trời.

Hoài niệm dấu xưa nay đã sớm loang lổ.

Ngăn không được hồng trần phồn hoa.

Tình yêu có thể nhận được đã ít lại càng ít, nhìn ngươi cười nồng nàn trong mắt người khác, ta lại không thể ôm lấy một người.

Ta là một cái bóng dáng mà ngươi có cũng được không có cũng không sao, lạnh lùng nhìn bộ dạng ngươi nói dối.

Yêu là chuyện không thể, những ngày tháng vô vị, nước mắt là thứ duy nhất gọi là xa xỉ .

Mặc cho tâm tư phiêu tán, sầu không ngừng. Một câu nói, sự chờ đợi vô tận, vén rèm sắc xanh nhìn thấu hồng trần, ngoài cửa trở về, nhìn nhau không nói gì.

Than thở nhân sinh, chẳng qua pháo hoa cũng giống như nước lạnh, phía sau rực rỡ là khổ đau vô tận.” (*)

(*) Mọi người thông cảm, trình ed nhạc cấp con gà mái :v

Tiếng đàn dần dừng lại, khúc hát bi thương ôm trọn tất cả, bầu không khí thê lương bao phủ khắp khoảng không.

Nước mắt lạnh lẽo chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bị dây đàn cắt nhỏ thành những nốt nhạc bi thương, chỉ nở rộ trong nháy mắt, rồi vĩnh viễn biến mất

“Quận chúa…”

Tbgử Ngọc rơi nước mắt, giọng nói mang theo nghẹn ngào, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

Cho dù thế nào, quận chúa cũng không thể buông tay cô gia, cho dù là cả đời cũng không thể.

“Chúng ta trở về đi!:

Hữu Nhàn buồn bã đứng lên, vẫn đau lòng, vẫn khổ sở, bi ai trong lòng vẫn chưa hề giảm bớt, chỉ có thể càng thêm nặng nề.

“Cô gia?”

Tử Ngọc ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện dáng người sừng sững đứng trước mặt, vẻ mặt u ám của Thuộc Phong, khiến nàng thất thanh kêu lên.

Dường như cũng cùng lúc đó, Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng mặt lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.