Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 286: Chương 286: Rơi xuống: Ôm thê bỏ trốn (3)




Edit + Beta: Dực

Hắn nói một câu khiến Hữu Nhàn ngạc nhiên vô cùng.

Nàng… quan trọng?

“Theo ta đi, đừng gả cho tên họ Chúc kia nữa!”

Hắn kích động lắc tay nàng, một tay lại kéo nàng vào lòng.

Hắn dịu dàng giống như dòng nước quấn quanh lấy người nàng.

Nàng ở trong lồng ngực hắn rất lâu, không thể tự kiềm chế.

“Không được! Tuyệt đối không được!”

Đột nhiên nàng lại có phản ứng với lời hắn nói muốn dẫn nàng đi, cái đầu kịch liệt lắc qua lắc lại.

Nàng không thể ích kỷ như vậy!

Từ trước đến nay hắn luôn kỳ vọng bản thân có thể thăng tiến, nếu chỉ bởi vì nàng mà khiến hắn phải từ bỏ thứ mà hắn luôn coi trọng, thì cả đời này, bọn họ sẽ không thể vui vẻ.

“Hiện tại ta chỉ cần một câu nói của nàng, có nguyện ý cùng ta rời đi không? Chỉ có một vấn đề này, có hay không, ta muốn nàng cho ta một câu trả lời thuyết phục nhất!”

Con ngươi thâm thúy của hắn nhìn chằm chằm hắn.

Buông tay hay giữ lấy, đều chỉ dựa vào một câu của nàng!

Hữu Nhàn ngây người nhìn hắn một lúc, nàng không muốn trực tiếp từ chối hắn, nhưng bỏ trốn cùng hắn thì quả không thực tế rồi.

Huống hồ, nàng thực sự không thể xác định rõ được đây có phải lại là một trò đùa của hắn không.

“Vì sao?” Nàng nghi hoặc mở khuôn miệng nhỏ nhắn “Ngươi không yêu ta, vậy tại sao lại vì ta mà buông thả tất cả những gì ngươi coi trọng nhất để ở chung một chỗ với ta?”

Ngữ điệu của nàng rất nhẹ, giống như nàng đang thì thào tự nói với mình.

Hắn thở dài một hơi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng lên.

“Đồ ngốc, đi tới bước này rồi, nàng còn hỏi loại chuyện này hả?”

“Nhưng…” Hữu Nhàn nhíu chặt mày “Không! Không có khả năng! Người yêu tẩu tẩu, thích Ngọc Nhi, Đồ Nùng, còn có quan hệ với rất nhiều nữ nhân, còn đối với ta, đối với ta vốn chẳng có chút nghiêm túc gì!”

Nàng đề cao âm lượng, nàng đã chịu rất nhiều tổn thương bởi vậy trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào gỡ bỏ được phòng bị trong lòng.

“Nếu như không nghiêm túc, thì ta năm lần bảy lượt tiến cung làm gì, nàng nghĩ là ta có bệnh hả?”

Nữ nhân có thể khiến cho hắn mất hết lý trí không phải là Trúc Tâm, càng không phải là Ngọc Nhi hay là Đồ Nùng, trên đời này chỉ có duy nhất một người, chính là nàng.

Từ lúc hắn mười sáu tuổi cho tới tận bây giờ, chỉ có một mình nàng.

“Bởi vì, ngươi thích cơ thể ta…”

Nàng suy nghĩ một chút, lo lắng nói, lúc nhắc tới cơ thể mình, nàng không khỏi đỏ mặt.

“Chỉ có kẻ có đầu óc ngốc nghếch như nàng mới tin là thật, ai mà lại vì cái lý do này mà mạo hiểm xông vào cùng, trên đời này không phải chỉ có nàng là nữ nhân!”

Hắn khó chịu trách nàng, nhưng ngữ điệu lại mang theo mười phần cưng chiều.

Nếu như chỉ là nhu cầu sinh lý, hắn tiện vung tay trên đường, thì nữ nhân hắn xua như xua vịt cũng không hết, hắn căn bản là không cần phải mạo hiểm vào cung.

“Ta không tin! Nếu ngươi không thích Ngọc Nhi, tại sao lại để nàng mang thai?”

Nàng bướng bỉnh phủ định.

Dựa theo hiểu biết của nàng về hắn, nếu là nữ nhân hắn không quan tâm, thì hắn nhất định không để nàng ta mang thai cho hắn.

Hắn lắc đầu.

“Đồ ngốc! Cái thai của Ngọc Nhi không phải là con của ta!”

“Cái gì? Cái thai của nàng ấy không phải là con của ngươi?”

Nàng mơ hồ, hoàn toàn bị hắn làm cho mơ hồ rồi.

“Nói nàng ngốc quả là không sai, nhất định phải nói rõ ra như vậy nàng mới hiểu hả?”

Hắn buồn cười nhếch môi.

Tuy nói Ngọc Nhi là nữ nhân không quan trọng, nhưng dù gì thì nàng ta cũng là tiểu thiếp của hắn, chuyện tư thông với nam nhân khác để có thai, nói gì thì nói đó cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.

Hữu Nhàn vô thức chu chu miệng, đôi mắt ngậm nước chớp chớp, lông mày cũng nhíu lại.

“Ta chẳng hiểu gì cả!”

Hắn lấy tay chỉ vào trán nàng.

“Cũng chỉ có nha đầu vô tâm như nàng mới chẳng hiểu gì như vậy!”

Trên đời này, nữ nhân không biết thủ thân như ngọc, ra bên ngoài hẳn là cũng nhiều vô kể.

Nhưng mà hắn may mắn, nàng không hiểu, cũng vĩnh viễn không cần nàng hiểu.

Hắn biết mình phải trói buộc nàng ở bên cạnh hắn, tuyệt đối không để bất cứ nam nhân nào cướp mất.

“Nàng ta thông dâm với Hầu Đức Thâm, trước đây hắn ta có theo ta một thời gian, cái thai kia cũng là của hắn ta, ta cũng đã cho người cho hắn uống thuốc rồi!”

Hắn nói lại toàn bộ một cách đơn giản nhất, từ lâu đã đoán được biểu tình vô cùng kinh ngạc của nàng.

“Tại sao, tại sao lại như vậy?”

Nàng kinh ngạc.

Ngọc Nhi là tiểu thiếp của Thuộc Phong, nàng vốn không hề nghi ngờ cái thai trong bụng nàng ta không phải là con của Thuộc Phong.

“Cho nên…” Hắn hơi ngừng lại “Nàng đừng nghĩ rằng ai cũng như nàng, rất nhiều chuyện nàng thấy chỉ là vẻ bề ngoài. Bởi vì tránh gièm pha, cho nên ta đã phong tỏa tin tức này, ngoại trừ Tần Tương, thì không còn ai biết chuyện này!”

“Vậy, sao ngươi biết cái thai đó không phải là của ngươi?”

Hữu Nhàn liếc mắt, nhíu mày nhìn hắn.

“Hừ, cũng chẳng có gì!”

Hắn tùy ý nhíu mày, lại sơ ý không nghe ra giọng điệu không vui của nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác của nàng càng thêm tái nhợt.

“Ngươi biết rồi vậy sao còn bắt ta đi hầu hạ nàng ta?”

Khoảng thời gian đó, bị Ngọc Nhi hành hạ thảm tới cỡ nào, rốt cuộc thì hắn có hiểu được không vậy?

Bởi vì chột dạ mà ánh mắt hắn có chút tránh né.

“Không phải ta đã thay nàng báo thù rồi sao? Bắn chết nàng ta, còn Ly Ly và Hầu Đức Thâm thì giam vào đại lao, chịu hình phạt thích đáng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.