“Không cần, đi, ta bế nàng!”
Vừa nói Thuộc Phong vừa chặn Hữu Nhàn lại ôm ngang lên, để nàng ôm lấy cổ mình
Ở trong lồng ngực nam tính mạnh mẽ của hắn, toàn thân Hữu Nhàn đều thả lỏng
“Quen y phục chưa?”
Thuộc Phong cúi đầu, gương mặt cương nghị lộ ra chút nhu tình không tương xứng chút nào.
“Ừ.”
Hữu Nhàn mỉm cười khẽ gật đầu.
Cuối cùng cũng trở về nhà, mà lần này trở về chính là nơi thuộc về hắn và nàng.
_____________________
Hữu Nhàn bình thản ngồi ở đầu giường, hai mắt long lanh nước nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong, rất sợ không cẩn thận hắn sẽ thay đổi thái độ.
“Ăn thêm một chút?”
Thuộc Phong tự tay cho nàng ăn, ngữ điệu ấm áp như cổ độc.
“A”
Hữu Nhàn ngoan ngoãn mở khuôn miệng nhỏ nhắn, không dám “không” bất cứ cái gì.
Thuộc Phong nhướn mày cười khẽ.
“Uống chút nước cho nhuận tràng, nhưng mà không được ăn quá no.
Hắn ân cần nói, chưa ba giờ nàng nhìn thấy hắn như vậy.
Hữu Nhàn nhu thuận gật đầu, một đôi mắt đỏ vẫn nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé còn túm chặt lấy góc áo hắn.
“Giỏi lắm, ăn xong rồi, sau này ngày nào cũng phải ăn giỏi được như ngày hôm nay, biết không?”
Nhìn Hữu Nhàn ngoan ngoãn gật đầu, Thuộc Phong đặt bát xuống, cầm khăn vuông lên muốn giúp nàng lau miệng.
“Tự ta làm được rồi, Phong.”
Hữu Nhàn ấn tay Thuộc Phong xuống, không muốn hắn làm loại chuyện hà hạ người này.
“Đừng nhúc nhích, để ta… ”
Hắn nói, môi cũng nhếch lên cười, Hữu Nhàn giật mình, để hắn lau khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng.
“Hứa với ta, sau này dù có chuyện gì cũng không được mang thân thể mình ra làm trò đùa.”
Hắn thỏa mãn nhìn Hữu Nhàn đã ăn uống no đủ, thấy sắc mặt của nàng đã khá hơn so với trước rất nhiều, tâm tư của hắn cuối cùng cũng được giải quyết.
Hữu Nhàn lại chớp đôi mắt long lanh, hơi cúi đầu, khóe miệng bất an giật giật, một lúc lâu cũng không thấy nói gì.
Hắn nhìn nàng, nặng nề thở ra một hơi.
“Nàng không khỏe, ta sẽ cảm thấy không vui!”
Hữu Nhàn ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, đôi mắt đen nghi hoặc như không dám tin.
“Nghe không?”
Hắn nhịn hỏi lại một lần nữa.
Hắn hưởng thụ buổi tối đặc biệt hôm nay, sự nhẫn nại cũng không tầm thường nữa, Hữu Nhàn lại to gan lầu bầu nói.
“Nhưng chàng không được nói không cần ta nữa.”
Hắn cười khẽ, sủng nịnh hôn lên chóp mũi nàng.
“Sẽ không, nếu còn nói như vậy, cũng chỉ là gạt nàng mà thôi!”
Giống như trước mắt là kho báu vô giá, hắn quyến luyến không rời khỏi nàng, giống như làm thế nào cũng không đủ.