Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 305: Chương 305: Rơi xuống: Tình chàng ý thiếp (4)




Edit + Beta: Dực

“Chàng làm sao vậy, lúc đó là người ta nóng giận nên tùy tiện nói thế, bây giờ nàng còn lấy nó ra cười nhạo ta.”

Hữu Nhàn chủ môi lấy lòng hắn.

Thật đúng là vật nhỏ biết lấy lòng, đáng yêu thế này.

Hắn vô lại ngửa đầu cười to.

“Tiểu tử kia!”

Hắn nhéo nhẹ hai má nàng.

“Wow, đau quá!”

Nàng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, ngăn hắn hung hăng lại.

“Thật là!” Hữu Nhàn dựa vào hắn “Ta còn phải gả cho chàng đó!”

“Không hối hận?”

Hắn vừa nói vừa cười tà, một cái chớp mắt cũng không có cứ nhìn nàng mãi.

Hữu Nhàn hôn ăn một cái, trong lòng nàng chắc chắn, dựa vào lòng hắn.

“Quyết không thay đổi.”

Nàng mềm mại khẳng định nói ra bốn chữ ngắn gọn

Thuộc Phong giật mình một cái, ngón tay vuốt nhẹ một vòng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Nàng bây giờ gầy quá.”

Hắn thương tiếc xoa nhẹ cằm nàng.

Vừa rồi lúc ôm nàng về, cảm giác một chút trọng lượng cũng không có, giống như một mảnh tơ, nhẹ tới mức một cơn gió thoảng qua cũng bay, thật là gầy quá.

Cái đầu nhỏ của Hữu Nhàn tựa vào ngực hắn gật gật, rồi lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ẩn tình nhìn hắn.

“Chàng cũng gầy, lại còn không cạo râu.”

Hữu Nhàn vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng xoa xoa bộ râu của hắn, nhìn qua, tinh thần cũng chẳng thấy chán nản chỗ nào.

“Đây là, vì ai? Còn không biết xấu hổ hỏi à?”

Thuộc Phong giả bộ trách.

“Ta…”

Hữu Nhàn cứng họng, vô thức bĩu môi, bộ dạng đáng yêu nàng hay làm.

Thuộc Phong cười, ôm đầu nàng áp lại vào trong ngực mình, cánh tay ôm nàng bất giác siết chặt hơn.

“Nhàn nhi, sao nàng không sớm nói cho ta biết, khi còn bé chúng ta có ước hẹn kia?” Hắn thở dài một hơi, trong đó có rất nhiều cảm giác hối hận “Nàng phải nói rằng lần đầu chúng ta gặp nhau là dưới tán gốc cây ngô đồng.”

Hữu Nhàn vô tình lại như cố ý nghịch vạt áo hắn, nhỏ giọng lúng túng.

“Lúc đó, chàng ghét ta như vậy, cho dù ta nói với nàng ước hẹn dưới tán ngô đồng, nàng cũng không nhất định phải để ý đến ta. Huống gì lại là chuyện thời trẻ con, nàng đã sớm không để trong lòng, nếu ta nhắc tới, nàng lại tỏ ra coi thường, hoặc là không nhớ, ngay cả một chút hồi ức về ta cũng không có…” Hữu Nhàn hờ hững hạ hàng mi dài “Ta không đủ khả năng tiêp nhận loại rủi ro này Thuộc Phong…”

Trái tim mới giác ngộ của hắn bị đánh một cái thật mạnh, tới tận bây giờ nàng vẫn còn giữ biểu tình bị thương khiến trái tim của hắn trong nháy mắt lại càng thêm trĩu nặng, ngay cả hít thở cũng cảm thấy co rút đau đớn —

Nàng nhỏ như vậy, mà trái tim luôn cẩn thận yêu thích lần đầu gặp nhau của bọn họ, mà hắn gặp lại mà không nhớ ra, thậm chí còn hết lần này tới lần khác chán ghét nàng.

Với nàng, nhiều lắm cũng chỉ là chuyện duyên phận, bây giờ nghĩ lại, thật hận không thể đấm bản thân mình lúc đó một cái.

“Thật xin lỗi.”

Thiên ngôn vạn ngữ, tóm lại cũng chỉ có một câu ba chữ ngắn ngủi

Nhưng ngoại trừ những lời này, hắn quả thực không biết còn có thể dùng từ ngữ gì để biểu đạt những thiệt thòi mà hắn đã gây ra cho nàng.

“Phong…”

Hữu Nhàn hơi ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, thần tình vô cùng kinh ngạc.

“Ta làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn khiến nàng tổn thương, lẽ nào nàng không hận ta?”

Hắn nắm chặt bàn tay như ngọc của nàng, một khắc cũng không muốn buông lỏng.

Hữu Nhàn nghiêm túc lắc nhẹ cái đầu nhỏ, dịu dàng khẽ nói.

“Phong, chàng không cần xin lỗi ta. Lúc chúng ta mới thành thân, tính tình của ta cũng không tốt lắm, có một số chuyện chàng mắng rất đúng”

Hữu Nhàn ngả vào trong lòng hắn, bàn tay nhỏ bé vỗ nhè nhẹ vào cơ ngực cường tráng của hắn, giống như giúp hắn thoải mái.

“Cũng là vì ta mà nàng mới trở thành như vậy!” Hắn cắt ngang lời nàng, thần tình phức tạp mơ hồ có vẻ hối hận “Chỉ là ta luôn không chịu trách nhiệm, từ trước tới giờ luôn luôn như vậy.”

Chính hắn đồng ý hứa hẹn, nhưng quay một cái lại chẳng nhớ gì, để lại một mình nàng cực khổ giữ lời hứa, ngay từ đầu đã đau khổ đấu tranh.

“Chàng không nên nói như vậy, ta không cho phép chàng tự nói mình không tốt nhà vậy.”

Hữu Nhàn mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Thuộc Phong hơi siết chặt lấy vòng eo nàng, đột nhiên trong lúc đó, thậm chí còn không cho nàng bất cứ cơ hội chuẩn bị nào, hắn cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi của nàng

Hữu Nhàn nhất thời cảm thấy choáng váng, mặc cho đầu lưỡi của hắn chui vào trong miệng, khuấy đảo khoang miệng nàng, cố gắng cuốn hết những ngây thơ của nàng. Nụ hôn mạnh mẽ, ép nàng phải nhanh chóng thích ứng với hắn, đầu lưỡi của nàng cũng không tự giác bắt đầu đuổi theo đầu lưỡi hắn, trong vòng quay điên cuồng, hắn tùy ý chiếm đoạt tất cả của nàng…

Nụ hôn này, sâu tới chưa từng.

Thuộc Phong để nàng ngồi xuống hai chân mình, Hữu Nhàn không tự giác ôm lấy cổ hắn, nhắm chặt hai mắt, nhiệt tình đáp lại hắn, cơ thể nàng ngày càng nóng, ngày càng muốn nhiều hơn

Ngay khi nàng không thể thở, Thuộc Phong cũng rời khỏi môi nàng.

Hưu Nhàn ho khẽ một tiếng, hít thở từng hớp lớn

“Phong…”

Đôi mắt phủ sương mù mở to của nàng như đầu độc hắn.

Hắn cảm thấy rõ ràng sự sụp đổ của ý chí, cùng với sự thiêu đốt trong cơ thể, hắn ngăn nàng lại, hơn nữa còn phải cực lực khắc chế bản thân muốn nàng —

Cơ thể nàng quá yêu, nếu như bây giờ muốn nàng, lỡ này không kiểm soát được bản thân, nàng không thể tiếp nhận được.

“Bây giờ đang chờ nuôi béo nàng một chút, bằng không thì ta nghĩ ngay bây giờ ta sẽ bắt nạt nàng luôn!”

Ngón tay dài của hắn trêu đùa hai cánh môi xinh đẹp của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.