Edit + Beta: Dực
“Vương gia, quận chúa…”
Phương Trung Nhân ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ khó xử.
“Ngươi nhíu mày là có ý gì? Mau cứu nàng và đứa nhỏ cho ta!”
Phương Trung Nhân tiếc nuối lắc đầu.
“Vương gia, đứa trẻ, không nên ôm quá nhiều hi vọng, thai nhi trong bụng quận chúa đã không còn sống, phải để bà đỡ xử lý thôi.”
Lời của ông, Thuộc Phong nghe hiểu hết.
Điều đó có nghĩa là.
Con của hắn và Nhàn nhi đã không còn.
“Vương gia, việc này không thể chậm trễ, để bà đỡ làm thôi. Quận chúa vốn không đủ máu, nếu cơ thể còn chưa phục hồi mà đã mất một lượng lớn
máu, thì chắc chắn quận chúa sẽ lại gặp nguy hiểm.”
Phương Trung Nhân nghiêm mặt nói
Thuộc Phong nhíu chặt mày, thô bạo rống lớn hơn.
“Vậy thì còn không nhanh lên? Còn định giống người chết chờ ta ra lệnh sao?”
Phương Trung Nhân nghe xong, cúi đầu đẩy bà đỡ lúc này đã hoảng sợ
tới cứng đờ cả người phục hồi tinh thần, nhanh chóng đi đến cạnh
giường Hữu Nhàn.
“Vương gia, chúng ta nên tránh đi!” Phương Trung Nhân nói.
Theo lẽ thường, khi thấy máu của nữ nhân, nam nhân không nên ở lại, nếu không sẽ rước lấy chuyện không may.
“Ngươi tránh đi!”
Thuộc Phong âm trầm nói ra ba chữ, không hề có ý rời đi.
Hắn muốn ở cùng nàng, một khắc cũng không muốn rời đi.
Sinh non thực sự là một quá trình đầy máu tanh, gần như phải nói là rất tàn nhẫn.
Chính mắt hắn nhìn thấy nàng chảy từng giọt máu tươi, còn cả đứa con chưa thành hình của bọn họ.
Thai nhi đã có hình người đơn giản dính đầy máu tươi của nàng, mặc dù chưa thể nhận ra là nam hay nữ nhưng cũng đã nhìn được ngũ quan và tứ
chi.
Lúc bà đỡ lấy thai nhi từ trong cơ thể Hữu Nhàn ra, đưa đến cho hắn xem qua.
Mặc dù đã quen với chuyện sống chết, nhưng vẫn không chịu nổi khi
nhìn cốt nhục còn chưa thành hình của chính mình máu chảy đầm đìa trước
mắt —
Đây là cốt nhục của hắn và Nhàn nhi, là cốt nhục mà hắn và nàng đều luyến tiếc.
Hắn hít một hơi thật sâu, giơ tay lên, bi thương nhắm mắt lại.
Lúc Nhàn nhi tỉnh dậy, hắn nên giải thích thế nào đây?
“Lui ra đi!”
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong u ám, phất tay cho bà đỡ lui xuống.
Hắn cúi xuống nhìn thật sâu khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy nhíu chặt mày bất an nằm trong lòng.
Tuy rằng không có ý thức, nhưng dường như nàng vẫn lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng.
“Nhàn nhi, ta không thể cứu con của chúng ta.”
Ngón tay hắn vuốt dọc theo đường khuôn mặt nàng, chạm tới má nàng, hắn cảm giác rõ má lúm đồng tiền của nàng, rất lạnh