Mặt không đổi sắc, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo vì đau đớn của nàng.
Ngay sau đó, hắn xoay người, lạnh lùng vung tay áo rời đi.
Hắn rời đi, bóng dáng cao lớn kia đi xa dần,
bỏ lại khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn với hai hàng nước mắt lạnh băng không tiếng động chảy xuống ở phía sau…
Sau khi tiệc tối kết thúc, trong lòng Hạ Kiếm
Bội cảm thấy áy náy, sau khi trở về không nói hai lời liền kí vào bản
hiệp nghị, ngay hôm sau chán nản từ biệt quay về Thiên Diệp quốc.
Thiên Vũ quốc cùng Thiên Diệp quốc lâu nay tại vùng biên giới vẫn thường sảy ra tranh chấp, đây luôn là vấn đề khiến
triều đình bất an lo lắng. Thuộc Phong lần này kí được bản hiệp nghị hòa hảo coi như là có công lớn, được tôn là đệ nhất vương gia, có thể ngồi
cùng bàn với Hữu Hách đại tướng quân lớn hơn hắn hai tuổi. Điều này vô
cùng vinh hạnh.
Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ tìm đám
bằng hữu của hắn cùng tổ chức tiệc chúc mừng, chúc mừng hắn vì muốn đạt
tới thành công mà bắt chấp không từ thủ đoạn.
Nhưng là bây giờ, ngay lúc này đây, hắn ở trên cao nhìn đám quần thần quỳ bên dưới chúc mừng, mà trong lòng lại không
biết vui sướng là như thế nào.
Chiến công này là dùng thân thể nữ nhân của
hắn hồng hạnh vượt tường cùng nam nhân khác đổi lấy, hắn không chịu nổi, hơn nữa còn là khinh thường dùng phương thức này trao đổi!
Ở trong cung không bao lâu, hắn liền một mình
xuất cung, ngay cả bằng hữu ngày thường luôn thân thiết bên cạnh hắn hắn cũng không để ý tới.
“Thuộc vương gia, xin dừng bước”
Phía sau truyền tới một giọng nói trầm thấp mà tràn ngập khí phách nam nhân.
Thuộc Phong quay mặt lại, nhìn rõ người phía sau đi tới, hai hàng lông mày lập tức nhăn lại.
Người tới không phải là ai khác mà chính là đối thủ lớn nhất của hắn, Giang Hữu Hách.
“Giang vương gia, có việc gì sao?”
Hắn nheo mắt lại, gương mặt lạnh lùng.
Hữu Hách bĩu môi, nhìn Thuộc Phong, ngượng ngùng nói:
“Thuộc vương gia, luận vai vế thì dù sao ta
cũng là anh rể của ngài, tại sao ngay cả một biểu hiện thân thiết ngài
cũng không có vậy? Lên triều, ngay cả chào hỏi cũng không có”
Thuộc Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Hữu Hách, trên môi là nụ cười cợt nhả.
“Theo như ta nhớ thì chúng ta từ trước tới giờ cũng không có thói quen chào hỏi thân thiết”
Hữu Hách hơi nhếch đầu chân mày, hai cỗ khí thế cường đại cùng bao phủ lấy hai người.
“Không có kẻ nào, cũng không có chuyện gì là
mãi mãi không bao giờ thay đổi. Tuy rằng trước kia chúng ta là kẻ thù,
nhưng cũng không thể khẳng định chúng ta sau này sẽ không phải là bằng
hữu”
Nụ cười của hắn thật quỷ quái.
Thuộc Phong nheo mắt lại.
“Nghe hàm ý của Giang vương gia giống như rất muốn cùng ta hóa thù thành bạn?”
Hữu Hách nhếch môi cười, không cho là đúng, nói:
“Có cái gì là không thể ? Trong lòng nữ nhân
của ta cho tới bây giờ cũng chỉ có duy nhất một mình ta, ngươi bất quá
cũng chỉ là một đối thủ không chút cân nặng của ta mà thôi”
Hắn rõ ràng là đang đắc ý, Thuộc Phong trợn mắt liếc hắn một cái, giọng điệu không hề khách khí mà mỉa mai trào phúng.
“Ngươi không cần phải ở trước mặt ta khoe khoang như vậy, chỉ cần ngươi đối xử tốt với nữ nhân của ngươi là được rồi”
Nói đến cũng lạ, đối với những chuyện có liên quan tới Trúc Tâm, hắn đã không còn phản ứng mạnh mẽ như trước đây.
Đối với sự khiêu khích khoe khoang của Hữu
Hách, hắn không hề cảm thấy bực bội, mà chính là thái độ tự cho mình là
đúng của Hữu Hách khiến cho hắn cảm thấy ngứa mắt.