Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 145: Chương 145: Tới quân doanh đưa cơm (2)




Edit : Anh Túc

Beta: Dực

Thông báo: Bởi vì mỗi lần post truyện hoặc lâu không thấy chuyện lại có nhiều bạn ngóng đến gãy cả cổ (chém thôi :)) cho nên từ giờ mỗ sẽ giúp Anh Túc edit thêm, nhưng nói trước là không thể ra được nhiều 1 tuần khoảng 2 chương thôi vì mỗ cũng đang ed cùng lúc thêm 3 bộ nữa…….Hết dồi :v

.

_Dực cung chủ_

‘‘ Có chuyện gì, nhanh nói? Có phải chàng đã xảy ra chuyện gì không?’’

Hữu Nhàn vội vàng giữ chặt tay Tử Ngọc, gấp gáp hỏi.

Tử Ngọc dùng sức lắc đầu.

‘‘ Không có chuyện gì, là cô gia đi tới phía Bắc luyện binh ! Còn phải đi tới tận ba tháng ! ’’

‘‘ Cái gì ? ’’ Hữu Nhàn kinh ngạc trừng lớn mắt, hỏi lại ‘‘ Luyện binh ? Còn đi những ba tháng ? Nhưng chàng lại chưa từng nói với ta chuyện này !’’

Hữu Nhàn sợ hãi, chuyện lớn như vậy không có lý nào lại hắn lại không nói với nàng một câu.

‘‘ Là cố ý muốn dấu ta , không muốn cho ta biết ? Tử Ngọc , em nói cho ta biết, vì sao chàngchưa nói một câu đã rời đi ?’’

Hữu Nhàn hoảng loạn hỏi.

‘‘ Có thể……………có thể …….cô gia là sợ người thương tâm khổ sở ?’’

Tử Ngọc an ủi trả lời nàng, tâm tư của cô gia nàng cũng không đoán được.

‘‘ Không , đi ! Ta phải đi tìm chàng ! Nếu ba tháng không nhìn thấy chàng, ta nhất định sẽ không chịu nổi ! Hơn nữa trong quân doanh nhất định rất thiếu thốn, xung quanh lại toàn nam nhân, ai sẽ chăm sóc chuyện ăn uống cho chàng ? ’’

Hữu Nhàn tự hỏi rồi lại tự trả lời, hoàn toàn là ông nói gà , bà nói vịt.

‘‘ Quận chúa, người không nên đi, quân doan toàn là nam nhân như vậy, vạn nhất giống như trước đây, vương phi suýt chút nữa là bị lăng nhục chẳng phải là thiệt thòi hay sao !’’

Gương mặt của người chẳng phải luôn luôn khiến cho những chuyện như vậy xảy ra hay sao……..

Câu cuối cùng này, Tử Ngọc chỉ dám nghĩ trong lòng, cũng không có lá gan dám nói ra.

‘‘ Ta không sợ, không nhìn thấy chàng, ta sẽ lo lắng !’’

Hữu Nhàn nóng nảy nói, liền bắt đầu đi tìm quần áo, thu thập hành trang, chuẩn bị rời đi.

‘‘ Quận chúa, người cứ đi như vậy liệu có thể bị bắt quay về sao?’’

Tử Ngọc đi theo phía sau nàng, bất an hỏi.

Chỉ bằng hai ba động tác ,Hữu Nhàn đã chuẩn bị xong tư trang của mình.

“ Quận chúa , nếu người kiên trì muốn đi , Tử Ngọc sẽ đi cùng người, đề phòng vạn nhất xảy ra chuyện gì thì Tử Ngọc biết nói thế vào với cô gia và lão vương gia?”

Nàng vỗ vỗ bả vai Tử Ngọc, trịnh trọng nói

“ Em ở lại, Phía Bắc gần như vậy, ta đi chỉ cần một buổi chiều là tới nơi. Tuy rằng ta rất muốn mang em đi nhưng có điều hình như hơi vướng tay, vướng chân.”

Tử Ngọc biến sắc, trên trán chảy xuống ba vạch hắc tuyến.

Hữu Nhàn trước khi đi có đi tới nhà bếp, bởi vì Thuộc Phong đối với tài nấu nướng của nàng luôn luôn có ý “ bài xích” vì thế nàng nhờ đại nương ở nhà bếp làm một số món ăn mà Thuộc Phong thích ăn để mang đi.

Chuẩn bị hành lý xong xuôi, Hữu Nhàn lưng đeo tiểu hành lý, tay cầm hộp đựng đồ ăn, một mình tiến về phía Bắc.

Chưa từng chịu qua khổ ải, từ trước đến giờ Hữu Nhàn chưa từng đi bộ nhiều như vậy, chỉ mới đi một canh giờ liền có dấu hiệu chịu không nổi nhưng nàng có thể chịu đựng được.

Nhưng mặt trời lại không thể chờ nàng, rất nhanh đã đến giữa trưa, trời nắng như muốn đem Hữu Nhàn hấp thành bánh bao nhân thịt, nhưng chỉ trong chớp mắt lại nổi lên mưa rào sấm chớp, mưa to tầm tã trút xuống, Hữu Nhàn liền bị ướt sũng.

Chờ nàng đi được tới nơi đóng quân, mưa đã ngừng nhưng sắc trời đã tối đen như địa ngục.

Rùa bò so với bước chân của nàng còn nhanh hơn một chút

Thật sự là làm khó nàng, bị thời tiết gây sức ép như vậy chỉ muốn kiệt sức tới té sỉu.

Hữu Nhàn nhìn thấy trại chính, bóng người quen thuộc của Thuộc phong đang uống nước , nàng chỉ còn khí lực giơ tay lên kêu to.

“ Thuộc Phong”

Hắn đột nhiên quay đầu, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.

Thân hình cao to trong một khắc liền cứng đờ, hắn không nghĩ rằng nàng sẽ đuổi theo hắn tới tận nơi này!

“ Thuộc Phong”

Hữu Nhàn hung phấn chạy tới phía hắn, nàng có thể nhìn thấy hắn, thật sự quá tốt!

“ Sao ngươi lại lại tới đây?”

Thuộc Phong nhíu lại mày, lạnh giọng hỏi.

“ Ta…………… ta nhớ chàng, cho nên………….. cho nên đã tới………………………..”

Hữu Nhàn xấu hổ cúi đầu, chân nhỏ trên mặt đất vô thức vẽ vòng tròn, tay nhỏ vò vò góc áo.

“ Ngươi nhớ ta? Ta cũng chỉ mới đi có một ngày.” Hắn nhướng mày, cười cười nói.

“ Chàng đi một ngày, ta cũng nhớ” Nàng đỏ mặt, cúi đầu càng thấp “ Không nhìn thấy chàng, ta sẽ nhớ……………..”

Trong con ngươi Thuộc Phong hiện lên một tia dịu dàng kì lạ,vốn là tâm tình còn không vui khi nhìn thấy nàng, lại chỉ vì nghe nàng e lệ nói mấy câu, khó chịu liền lập tức tan thành mây khói.

Thậm chí trong lòng còn sinh ra một loại vui mừng khó phát hiện…………..

“ Sao chàng lại dấu ta?”

Hữu Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi hắn.

“ Sao ta phải dấu diếm ngươi, chính là ta nhận được thánh chỉ phải đi phía Bắc luyện binh”

Thuộc Phong nhướng mày, bình tĩnh ung dung nói, nhưng trong lòng đã có điểm trống rỗng.

“ Nhưng…………..nhưng……………chàng cũng có thể tìm người nói với ta một câu mà?”

Hữu Nhàn ngập ngừng, không dám lớn tiếng oán giận.

Thuộc Phong nhìn bộ dạng chật vật của nàng,tóc tai toán loạn rơi xuống, quần áo lấm lem, lại bị ướt nước mưa, lộ ra những đường cong lung linh của cơ thể.

Có thể nhìn thấy dọc đường đi nàng chịu không ít khổ ải.

“ Đi thôi, vào trong nói sau.”

Hữu Nhàn không có chần chừ, nhanh chóng gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.