Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 166: Chương 166: Xung đột tăng lên (5)




Edit + Beta: Dực

Rốt cuộc nàng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao hắn lại cố chấp như vậy!

Có lẽ từ nhỏ đã không có được tình thương của mẫu thân khiến hắn trở nên cao ngạo, khó tiếp cận, không dễ dàng tin tưởng người khác.

“Biểu tình đó là gì? Nghĩ ta rất đáng thương, nên muốn thông cảm với ta?”

Hắn nheo mắt lại, nhìn ánh mắt mãnh liệt của nàng.

“Đương nhiên là không phải! Tình cảm ta đối với chàng làm sao có thể là thông cảm được? Ta yêu chàng, cũng bởi vì biết chàng từng trải qua vết thương lòng mà trong tim cũng đau đớn.”

Hữu Nhàn đau khổ dùng sức lắc đầu. Tình cảm nàng dành cho hắn chưa bao giờ là thông cảm! Chưa bao giờ!

“Đừng nói những thứ tình cảm đó! Loại nữ nhân các ngươi, trước giờ giỏi nhất là giả vờ giả vịt.”

Bàn tay xiết chặt cằm Hữu Nhàn đột nhiên tăng thêm lực khiến nàng đau ứa nước mắt.

“Thuộc Phong, chàng tha thứ cho bà bà đi! Bà đã lớn tuổi như vậy, sao chàng có thể nhẫn tâm để bà sống ở châm núi hẻo lánh, sống cuộc sống vải rách làm áo như vậy được?”

Cố nén đau đớn vì bị hắn bóp chặt cằm, Hữu Nhàn vẫn kiên trì khuyên.

“Đó là báo ứng của bà ta! Ngươi biết cảm giác bị vứt bỏ là thế nào không? Ngươi có biết cố gắng gấp trăm lần người khác cũng chỉ là để ngẩng cao đầu trước họ không?”

Gương mặt hắn dữ tợn, nàng có thể thấy rõ ràng trái tim đã từng một lần bị tổn thương đó.

“Thuộc Phong?”

Hắn có biết nàng cũng như vậy không…

“Ngươi vốn là quận chúa cao ngạo, làm sao hiểu được…những thứ này? Bởi vậy, ngươi không có tư cách đứng đây nói đúng sai với ta!”

Hắn thô bạo trừng nàng, đột nhiên hạ tay, dứt khoát ném lồng bánh xốp nhân lòng đỏ trứng trên tay nàng xuống đất.

Hữu Nhàn sợ hãi, chỉ dám đứng một chỗ không dám nhúc nhích.

Nàng giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, con ngươi đen như ngọc dao động lộ vẻ thấp thỏm lo lắng.

“Phong…ta hiểu tâm trạng của chàng!”

Một lúc sau nàng mới nức nở nói.

Nước mắt chảy tới khóe môi, nếm được vị chua xót.

Hắn nheo đôi mắt quỷ dị lại, ánh mắt hung ác nhìn nàng.

“Ngươi thì biết cái gì! Nói Trúc Tâm biết ta còn tin, nói ngươi biết, quả thực là một chuyện nực cười. Ai cũng biết ngươi là hòn ngọc quý trên tay Giang lão Vương Phi, là muội muội bảo bối của Giang Hữu Hạo, từ nhỏ dã được cơm bưng nước rót, y phục đến tận tay, làm sao ngươi có thể thực sự hiểu được…những điều này?”

“Không phải…Thuộc Phong…ta thực sự hiểu…” Hữu Nhàn bất lực chớp đôi lông mi dài đẫm nước mắt “Chàng cũng biết, lão Vương Phi không phải mẹ ruột của ta, khi ta bảy tuổi mẫu phi đã qua đời, ngay cả muốn hiếu kính với bà ta cũng không có cơ hội. Nhưng chàng thì khác, mẹ ruột của chàng vẫn còn sống. Mẫu tử hai người khó khăn lắm mới gặp lại sau bao ngày xa cách. Mặc kệ trước đây xảy ra bao nhiêu chuyện không vui, bỏ qua tất cả đi! Tương lai mới là quan trọng nhất, đừng để oán hận che lấp tấm mắt của chàng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.