Mặt trời đã lên cao, từng đợt ánh nắng chiếu vào qua song cửa sổ, trong phòng được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp, nữ nhân đang bị gắt gao ôm chặt chậm rãi mở mắt ra, trước mắt nàng là một gương mặt tuấn tú phóng đại, Quý U khẽ cười, lặng lẽ nhéo gương mặt hắn, trở lại rồi, thật tốt.
Quý U quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã sắp đến giờ dùng ngọ thiện rồi… Thích Bạch còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, Quý U nhẹ nhàng mở cánh tay hắn ra, thử vài lần đều không thành công.
Quý U nghĩ nghĩ, đột nhiên hôn lên môt Thích Bạch, Thích Bạch phản xạ có điều kiện, bắt đầu dây dưa cùng Quý U, cánh tay hắn cũng buông ra, nắn bóp trên người nàng. Quý U buông lỏng môi Thích Bạch, thấy hắn còn muốn tiếp tục, nàng ôn nhu hôn lên mắt hắn, dụ dỗ hắn ngủ tiếp. Thích Bạch mệt mỏi, cuối cùng cũng an tâm ngủ, lúc này Quý U cũng xuống giường.
Thích Bạch ngủ thật say, hắn còn mệt hơn Quý U, sau khi Quý U bị bắt đi, tâm thần hắn luôn treo lơ lửng, không uống nước, ăn cơm, ngủ, thẳng đến lúc ôm nàng trở về cung, đến lúc thái y báo tin bình an, hắn mới hoàn toàn yên tâm. Hoàng đế bệ hạ hai ngày một đêm chưa ngủ, nằm dài trên giường ngắm Quý U, lý giải nỗi tương tư, đến giờ sửu mới ngủ được.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, Quý U cảm thấy tinh thần thoải mái, cảnh sắc quen thuộc đập vào mắt nàng, giấc ngủ đầy đủ làm tâm tình Quý U thật tốt. Nhìn vẻ mặt vui sướng của ba người đứng ngoài cửa, Quý U cười đến cong cong ánh mắt.
Hai ngày nay nàng chỉ dùng chút điểm tâm, ngán không chịu được, Hứa ma ma và Niệm Hạ bồi nàng xuống ngự thiện phòng xem sao.
Trên đường đi, Quý U lắng nghe Hứa ma ma kể hai ngày nay Hoàng thượng có bao nhiêu lo lắng, khổ sở, tự trách, trong lòng Quý U lúc ngọt ngào, khi khổ sở, nàng quyết tâm làm nhiều đồ ăn ngon cho Thích Bạch.
Đến ngự thiện phòng, thấy ngự trù chỉ làm một chén cơm, một đĩa rau, Quý U ngạc nhiên nhìn Hứa ma ma, đây là cái gì?
Tuy Hứa ma ma biết ý chỉ của Hoàng thượng, nhưng đây cũng là lần đầu tiên bà thấy bữa ăn của các phi tần… Thật sự là quá mức keo kiệt, cung nữ thái giám còn phải hầu hạ chủ tử, nên bữa ăn không có thay đổi gì, nói cách khác bữa ăn của các nàng còn phong phú hơn các chủ tử.
Quý U nghe kể về ý chỉ của Thích Bạch, kinh ngạc không khép nổi miệng, sao Thích Bạch lại nghĩ ra biện pháp này chứ.
Các cung nữ đến bưng ngọ thiện thấy Tích phi đứng ở ngự thiện phòng mà giống như thấy quỷ vậy, vội vàng hành lễ rồi bưng ngọ thiện đi, Quý U sờ sờ mặt, râu của nàng đã bị Thích Bạch rửa sạch rồi, các nàng sợ cái gì?
Thích Bạch đưa tay sờ bên cạnh, bỗng nhiên ngồi bật dậy, trong ngực chỉ có cảm giác lạnh lẽo, U U đâu?
Ánh mắt Thích Bạch lạnh lẽo, lập tức tông cửa ra ngoài. Tiểu Thịnh Tử thấy Hoàng thượng chân trần, không mang giày liền cuống quýt ngăn lại.
“Tích phi đâu?” Thích Bạch bắt lấy vạt áo Tiểu Thịnh Tử, lạnh lùng hỏi.
“Tích phi nương nương đi làm ngọ thiện cho Hoàng thượng rồi.” Tiểu Thịnh Tử giật mình, nhanh chóng chạy vào nội thất lấy giày cho Hoàng thượng mang vào.
Thích Bạch nhẹ nhàng thở ra, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Tiểu Thịnh Tử liền hỏi “Có chuyện gì?”
“Hoàng thượng, thị vệ báo lại, đêm qua Lục quý nhân chạy khỏi phòng chứa củi, nói là thấy quỷ, kinh hách quá độ nên phát sốt. Nô tài thấy ngài và Tích chủ tử đã ngủ nên không thông báo. Thị vệ chỉ có thể đuổi Lục quý nhân về chỗ ở của nàng…”
Chung quy thì Lục quý nhân cũng không phải phi tần bình thường, an nguy của kinh đô do Đại học sĩ và Lục tướng quân phụ trách toàn quyền, mà lần cung biến này không thể không kể đến công của Lục thống lĩnh. Tiểu Thịnh Tử không đoán được thánh ý, lại không dám nói với Tích chủ tử, chỉ có thể đợi Hoàng thượng tỉnh dậy mới bẩm báo.
“Tuyên thái y chưa?” Thích Bạch không hoài nghi chuyện Lục Nhạc Dao phát sốt, chuyện này không thể làm giả được. Quả thực là Lục Nhạc Dao được nuông chiều từ nhỏ, trong phòng chứa củi lại âm u ẩm ướt, hơn nữa nàng ta lại bị thương…
Tiểu Thịnh Tử gật đầu, dù Lục quý nhân xảy ra chuyện gì, chỉ cần quan hệ giữa Hoàng thượng và Lục thống lĩnh không bị sứt mẻ là được.
“Lại gọi thái y đến xem một lát nữa đi, chờ nàng tốt hơn thì ném vào phòng chứa củi khác tốt hơn.”
Tiểu Thịnh Tử nghe ý chỉ của Hoàng thượng, đầu đầy vạch đen “Tuân chỉ.”
Lúc Quý U mang theo Hứa ma ma trở lại thì thấy Thích Bạch đang đứng ở cửa đợi nàng, nàng nghĩ tới bộ dáng lôi thôi của mình ngày hôm qua… Có chút ngượng ngùng nha…
Nàng cúi đầu không nhìn Thích Bạch, gọi Hứa ma ma và Niệm Hạ dâng thức ăn lên, phục linh cao, gà rang muối, rượu nữ nhi hồng… Nháy mắt trong phòng đã tràn ngập hương thơm.
Mấy người Tiểu Thịnh Tử rất có mắt nhìn, nhanh chóng lui ra ngoài, không ở lại quấy rầy hai vị chủ tử nữa. Thích Bạch tiến lên hai bước ôm lấy Quý U, thấy nàng cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của hắn, liền có chút nghi hoặc “Nàng sao vậy?”
“Chàng nhanh dùng bữa đi, đã lâu rồi chàng chưa ăn gì, trước tiên dùng chút đồ ăn đi đã.” Quý U thúc giục Thích Bạch ngồi xuống.
Thích Bạch nắm tay Quý U không buông, ôm nàng ngồi vào lòng hắn, ôn nhu nói bên tai nàng “Nói mau, bằng không ta không ăn đâu.”
Hai má Quý U nóng bừng, người này tự dưng lại giở giọng nũng nịu là sao!
Quý U phản ứng không kịp, môi đã bị hôn lên. Cảm giác mềm mại, ngọt ngào mà hắn luôn nhớ nhung, không muốn xa rời, mà cả đời này hắn cũng thể rời ra được, không thể quên được. Ôm nàng trong vòng tay, lòng Thích Bạch như muốn tan ra rồi.
Hắn ngắm nhìn Quý U không chớp mắt, sau đó liền nghe giọng điệu quẫn bách của nàng “Bởi vì nghĩ đến bộ dáng mặt dính đầy tương hồ của ta bị chàng nhìn thấy, thật là mất mặt… Chàng phải mau quên đi đấy, chỉ cho phép chàng nhớ rõ bộ dáng mỹ miều xinh đẹp của ta.”
Quý U nghe một tràng cười khẽ truyền đến, Thích Bạch cười đến mức Quý U vùi đầu vào ngực hắn, không chịu đi ra.
“Thích Bạch!” Quý U xấu hổ quát lên.
Thích Bạch ôm chặt Quý U, nói hết những lời trong lòng “Ta rất sợ, thật sự sợ, nàng phải đáp ứng với ta, sau này đặt an nguy của bản thân trên hết, không được lỗ mãng như vậy nữa.” Thích Bạch thật sự sợ hãi, nếu lúc ấy hắn không tới kịp.Hắn không dám nghĩ tới hậu quả.
Quý U nghe vậy có chút áy náy, Thích Bạch không biết nàng có không gian tùy thân để trốn, đã giày vò hắn rồi.
“Ta không muốn gây phiền toái cho chàng, trở thành gánh nặng của chàng, ta muốn chia sẻ với chàng… Đương nhiên là ta chắc chắn nên mới trốn, U U của chàng đần như vậy sao?” Lúc đó Quý U chỉ không muốn Thích Bạch bị người khác uy hiếp, chỉ muốn được sớm gặp lại Thích Bạch.
Lời còn chưa dứt, Thích Bạch đã nghiêm nghị cất lời “Nàng không phải phiền toái cũng không phải gánh nặng, nàng là mệnh căn của ta. Không được phép áy náy, nếu ta muốn sống nữa thì ta phải cứu được nàng.”
Quý U trừng mắt, gắt giọng “Được, ta nhất định sẽ toàn lực bảo vệ bản thân, để chúng ta sống thật hạnh phúc. Không cho chàng hung dữ với ta, người ta rất nhớ chàng đó.”
Thích Bạch thấy Quý U muốn khóc rồi, hắn không muốn làm nàng khóc, nên dừng câu chuyện lại. Ta biết, ta biết nàng nhớ ta tựa như ta nhớ nàng.
Hai người đối mặt với một bàn thức ăn, đút thức ăn cho nhau, đáy mắt tràn đầy tình yêu hạnh phúc.
Bởi vì sau khi đón Quý U về Thích Bạch đã sắp xếp chuyện ở kinh đô xong xuôi nên hôm nay khá nhàn rỗi. Thích Bạch khí phách ôm Quý U vào nội thất, vừa đi vừa trêu chọc bên tai nàng “U U, có phải nàng muốn hay không, hôm nay sẽ thỏa mãn nàng, ta sẽ nhẹ chút.”
Quý U che hai má đỏ rực, đồ lưu manh.
-------Ta là đường phân cách Hoàng thượng không biết xấu hổ------
Tình quý tần đang nghiêm túc lắng nghe Vũ thục nghi khinh thường chửi rủa Lục Nhạc Dao, những lúc này Tình quý tần đều thấy vui vẻ.
Nhưng phần vui vẻ này lại không kiên trì được bao lâu, lúc cung nữ mang bữa trưa về nói cho các nàng nghe tin Tích phi đã trở lại, chẳng những không bị thương, còn tự mình xuống Ngự thiện phòng.
Hai nàng nhất thời nhìn cơm trắng rau xanh trước mắt, không có chút khẩu vị nào, cho dù vừa rồi các nàng rất đói.
“A, muội vẫn luôn khuyên ta an tâm, đừng nóng, Tích phi trở lại mà sao chúng ta lại còn dùng loại thức ăn này.” Đột nhiên Vũ thục nghi vung tay ném chiếc cốc trong tay xuống đất.
Lần đầu tiên Tình quý tần không biết phải khuyên can, phản bác lời nói của Vũ thục nghi như thế nào.
“Hoàng thượng không xử phạt nữ nhân đầu sỏ gây tội, lại lấy nữ nhân cả hậu cung ra xả giận. Nếu tức giận như vậy, sao Hoàng thượng không xử tử quỷ ủ rũ Lục Nhạc Dao kia?”
Vũ thục nghi càng nghĩ càng giận, nghĩ tới Tích phi ăn sơn hào hải vị, các nàng phải dùng đồ ăn thua cả nô tài, liền hận không thể hung hăng nắm tóc Lục Nhạc Dao, giáo huấn nàng ta một trận.
“Tỷ đừng gấp, mọi người đều nhìn thấy Tích phi bị bắt đi, ai biết nàng có bị thích khách…”
Vũ thục nghi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tình quý tần cười, sao nàng lại không nghĩ ra chuyện đó! Miệng đời rất đáng sợ, đến lúc đó xem Tích phi còn mặt mũi nào sống trên đời này không… Loại lời đồn này truyền ra ngoài, đứa nhỏ trong bụng Tích phi cũng đừng hòng tốt đẹp!
Tình quý tần cười thầm trong lòng, đầu sỏ gây chuyện? Đầu sỏ đang ngồi đây mà ngươi còn không biết.
Nhưng nàng lại không biết Lục Nhạc Dao đã tỉnh lại, cơn sốt tra tấn nàng một đêm đã làm nàng nhớ lại hết thảy!
-------Ta là đường phân cách Lục Nhạc Dao còn chưa bị đánh ngã-------
Mỗi cổng phủ của các quan viên trong kinh đô đều đang đóng chặt, toàn bộ lòng người đều bàng hoàng. Đại học sĩ nửa đêm mang binh lính xông vào phủ thừa tướng, phàm là người có chút quan hệ với Lý tướng đều bị bắt vào đại lao Hình bộ, tất cả mọi người trong phủ thừa tướng đều bị giam, trong vòng cửu tộc đều không có một người nào trốn thoát, có tư thế xét nhà diệt tộc.
Việc này tất nhiên là không có quan hệ gì tới bách tính bình dân, bất quá đây chính là thừa tướng, dưới một người trên vạn người, không thể ngăn lòng hiếu kỳ của bọn họ được, đám người tụ tập lại luôn muốn bàn luận một hai câu.
“Nghe nói Lý thừa tướng bị bắt, ai u, rốt cuộc là đã phạm tội gì…”
“Gần vua như gần cọp, không cẩn thận là bị chém đầu ngay…”
“Các ngươi thì biết cái gì, chắc chắn là thừa tướng định mưu phản, từ xưa đến nay người mưu phản đều bị tru di cửu tộc…”
“Trời ạ, thừa tướng ăn gan hùm mật gấu sao? Mưu phản?”
“Nghe nói kim ngân châu báu trong phủ thừa tướng ngang với quốc khố…”
Hoàng hậu đang lạnh nhạt ngồi trước gương đồng trang điểm.
Lý ma ma chỉ đứng yên lặng bên cạnh lau nước mắt.
“Khóc cái gì? Không phải đã sớm dự liệu rồi hay sao? Về sau không cần lo lắng cho mẫu thân nữa, không cần nghe theo mệnh lệnh của phụ thân nữa, không cần phiền não về di nương, ta cũng đã báo thù cho hài tử của ta, ta còn muốn nói cho Lý Ngưng Nguyệt nghe sau này nàng ta sẽ không thể có đứa nhỏ của riêng mình… Còn tiếc nuối gì nữa đâu?” Hoàng hậu nói đến câu cuối cùng thì tự hỏi.
“Chủ tử… Đừng nói nữa, Hoàng thượng sẽ lưu tình mà. Mọi chuyện đều do thừa tướng áp bức ngài, Hoàng thượng biết hết mà.” Lý ma ma không đành lòng nghe tiếp.
“Tình cảm? Hoàng thượng có tình gì với ta? Lúc ta gả cho Hoàng thượng, Hoàng thượng còn chưa có vây cánh gì, ta ỷ vào thân phận nữ nhi của thừa tướng để vào hậu cung, trở thành Hoàng hậu tôn quý nhất. Hoàng thượng là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng hắn không yêu ta… Điều đáng mừng nhất là tuy hắn không yêu ta nhưng cũng không yêu người khác. Cho dù Tình quý tần được sủng cũng là vì vị trí của phụ thân nàng ta trong triều đình. Có lúc ta tưởng hắn là người không có cảm giác, nhưng hôm nay ta mới phát hiện hắn cũng là phàm phu tục tử như bao người khác, có tình yêu, có đau thương, có nước mắt, chỉ là những thứ đó hắn dành riêng cho một nữ nhân khác.”
Hoàng hậu cười cười, giờ nói những thứ đó để làm gì, bất quá là chết thôi mà, sống hay chết có gì khác nhau. Dù Hoàng thượng không trách tội sự việc của Mộng lương đệ, chỉ nói đến chuyện nàng là nữ nhi của tội thần, giữ được mạng hay không cũng khó nói, huống chi cái ghế Hoàng hậu này.